Tuesday, December 12, 2017

MỘT DÂN TỘC ĐÁNG THƯƠNG NHẤT THẾ GIỚI


Dân số Palestine hiện nay khoảng trên 8 triệu người. Số người đang sống ở dải Gaza, West Bank và trong lãnh thổ Do Thái chỉ trên 4 triệu. Hơn một nửa đang sống ở những quốc gia Arab và các nước trên thế giới được coi như người tỵ nạn Palestine. Hiện đang có khoản 5 triệu người Palestine phải sống nhờ vào sự chăm sóc của cơ quan UNRWA (United Nations Relief and Works Agency for Palestine Refugees in the Near East).
Dân tộc Palestine có lẽ là dân tộc đau khổ nhất trên thế giới, trong lịch sử họ chưa từng có quốc gia, và họ rất khó có thể tìm được một quốc gia trong giai đoạn hiện nay khi Chủ nghiã Zionism chủ trương phải lấy lại tất cả “Vùng Đất Hứa” theo Cựu Ước, và người Do Thái gần như thao túng chính sách ngoại giao của nhiều cường quốc Tây phương, trong đó có Hoa Kỳ. Cùng lúc đó, người Palestine lại cũng là con bài mà thành phần Hồi giáo Sunni cực đoan muốn qua họ, dùng sự đàn áp của Do Thái để kích động tinh thần chống Tây phương, chống chính phủ thế quyền, vua chúa tại các nước Á Rập. Khối Shiite do Iran lãnh đạo cũng muốn dùng sự chiến đấu của người Palestine để cạnh tranh ảnh hưởng và cảm tình trong khối Hồi Giáo.
Tên gọi Palestine xuất hiện đầu tiên trong Cựu Ước là Philistin. Theo tài liệu của đền thờ cổ Medinet Habu, Palestine là dân Peleset, một dân tộc miền biển, đã xâm nhập Ai Cập dưới triều đại vua Usimare Ramesses III (cũng gọi là Ramses III hay Ramese III), là vị Pharaoh thứ nhì của Triều đại thứ 20. Peleset được dịch qua tiếng Anh là “Philistia”. Hiện cũng không thể xác định người Palestine hiện nay có phải là con cháu người Philistines hay không. Theo lịch sử, vào năm 1000 BC, vua David của Do Thái chinh phục người Philistines. Vào năm 922 BC vương quốc Israel bị chia làm đôi: Israel ở phía bắc và Judad ở phía nam. Năm 721 BC Israel bị rơi vào tay Assyria, đến năm 586 BC Judad bị Babylon chinh phục, thành phố Jerusalem bị phá hủy, người Do Thái bị lưu đày. Theo các nghiên cứu gần đây, người Do Thái và Palestine có cùng huyết thống. Theo họ, trong các đợt bị lưu đày, nhiều người Do Thái đã trốn tránh, cương quyết tiếp tục ở lại quê hương, nhưng theo thời gian cả ngàn năm, họ đã thay đổi ngôn ngữ, phong tục, để thích ứng với nhiều hoàn cảnh cay nghiệt, và cuối cùng họ đã theo Hồi Giáo. Những kết quả nghiên cứu trên hiện cũng chưa được chính thức xác nhận! Như vậy, dù có phải cùng là con cháu ông Abraham hay không, tiên tổ người Palestine và Do Thái cũng đã từng là anh em trong một quốc gia kéo dài trong nhiều trăm năm. Nhưng ngày hôm nay họ bị chính người anh em của mình trước kia ngược đãi, đàn áp dã man. Họ cũng là nạn nhân của tranh chấp giữa Do Thái và Hồi giáo.
Palestine, sau thời kỳ Babylon là đế quốc Ba tư, La Mã cai trị. Tiếp theo đó là người Á Rập Hồi giáo, đế quốc Thổ. Sau Thế Chiến Thứ Nhất, Palestine lại bị lệ thuộc Anh.
Người Do Thái sau khi bị đế quốc Babylon và Đế quốc La Mã lưu dày, bán làm nô lệ, đã đi sinh sống nhiều nơi trên thế giới không còn hiện diện nhiều ở vùng đất Palestine thuộc Anh (lãnh thổ Do thái hiện nay, Tây Ngạn và Gaza), vào năm 1850 trong toàn vùng chỉ có khoảng 12 ngàn người.
Vào năm 1897, người Do Thái hợp đại hội phục quốc đầu tiên ở thành phố Basle, Thụy Sĩ, bàn cách thành lập quốc gia Do Thái. Đại hội trong năm 1904 đề nghị thành lập quốc gia Do Thái ở Á Căn Đình (Argentina), nhưng đại hội năm 1906 đã quyết định quốc gia Do Thái phải là Đất Hứa Palestine. Trong năm 1917, Ngoại trưởng Anh Arthur J. Balfour đã gởi thư cho một lãnh tụ phục quốc Do Thái hứa hẹn sẽ giúp thành lập quốc gia Do Thái. Sau Thế chiến Thứ Nhất, người Do Thái các nơi trên thế giới ồ ạt trở về vùng đất này. Từ năm 1920 tới năm 1945 có khoảng 350 ngàn người Do Thái di cư hợp pháp vào Palestine.
Chủ nghiã phục quốc Do Thái không chỉ đơn giản có một quốc gia Do Thái sống hoà bình bên cạnh quốc gia Palestine hay chấp nhận người Palestine sống chung với Do Thái. Quốc gia Do Thái đối với người Zionists phải là đất của vua David, Salomon, đất mà Chúa Trời hứa hẹn với con cháu ông Abraham sẽ từ sông Ai cập tới sông Euphrates có đất Kenite, Kamonite, Hittite, Perizzite, Rephain, Amorite, Canaanite, Girgashite và Jubesite. (Genesis 15:18-20) chứ không phải biên giới hiện nay.
Họ cắt nghiã giai đoạn 1.000 năm trong sách Khải Huyền (Revelation) rằng thì là.. một khi người Do Thái phục hồi lại cõi bờ vua David, Salomon, sẽ tới thời kỳ mạt thế và thăng thiên khoảng 7 năm, Chúa Jesus sẽ đến từ trời, hiện rực rỡ trong mây đón rước những người tin Chúa lên thiên đàng. Sau giai đoạn này, Chúa Jesus sẽ trở lại trần thế, chọn 144.000 người Do Thái cùng Ngài cai trị các nước trên thế giới trong vòng 1000 năm cho tới ngày phán xét cuối cùng.
Những điều tin tưởng trên của người Zeonist có lẽ hoàn toàn bóp méo kinh điển. Nếu Chúa Trời đã có hứa với ông Abraham thì phải chăng con cháu của ông ta, vua David cũng đã từng nhận đất mà Ngài đã hứa? Kinh Thánh đã xác định Chúa Trời đã chu toàn lời hứa qua các đoạn Joshua 21:43, Kings 8:56. Người Zeonist cũng đã quên, không nhớ rằng tổ tiên của họ đã từng chối từ không công nhận chúa Jesus là con của Chúa Trời. Qua Kings 9:6-9, Chúa Trời đã cảnh cáo nếu con cháu người Do Thái không theo Chúa, không giữ lời Chúa, Ngài sẽ tước bỏ những đất đai mà Ngài đã ban cho. Sự sụp đổ của vương quốc Israel-Juda phải chăng đã là sự trừng phạt của Chúa Trời, và tội chối Chúa Jesus không công nhận Ngài là con Chúa Trời cũng đã làm cho họ bị đế quốc La Mã bán làm nộ lệ khắp thế giới.
Tuy nhiên, không phải chỉ có người Do Thái tin tưởng những điều huyễn hoặc mà các nhà tiên tri Christian Zeonists nêu lên. Nó được rộng rãi tin tưởng ở Anh và Hoa Kỳ. Chính vì những tin tưởng như vậy mà Balfour đã cam kết với người Zeonist ở Anh, và Anh Quốc đã ngầm giúp cho người Do Thái trở về Palestine trong thời gian cai trị vùng Palestine.
Ở Hoa Kỳ, hội Người Thiên Chúa Đoàn Kết cho Do Thái (Christians United for Israel – CUFI) là một hội rất mạnh. Người thành lập CUFI là Mục sư John C. Hagee của Nhà thờ Cornerstone ở San Antonio/Texas có 19 ngàn tín đồ, giám đốc global Evangelism Television, đã công khai tuyên bố quốc gia Do Thái phải gồm Tây Ngạn và Gaza, đây là đất Chúa tuyệt đối dành riêng cho người Do Thái. Trong tháng 7 năm 2007, Mục sư Donald Wagner của đạo Presbyterian nói rằng điều ông lo ngại nhất là Christian Zeonists với trên 1 triệu tín đồ Evangelical trên thế giới đã hết sức cực đoan chống Hồi Giáo và ủng hộ Do Thái có thể tạo thêm hận thù giữa người Christian và người Hồi Giáo. Các nhà thờ Công Giáo (Catholic), Lutheran và Orthodox trong vùng Trung Đông cũng rất lo sợ luận điệu của Evangelicals.
Người phục quốc Do Thái không chỉ tin tưởng quốc gia của họ phải bao gồm những vùng đất Tây Ngạn và dải Gaza, Jerusalem phải là kinh đô của họ mà họ cũng không chấp nhận sống chung với người Palestine.
Trong năm 1895, ông Theodor Herzl được coi là nhà tiên tri của Zeonism đã viết: “ Hãy tước đoạt nghị lực của dân tộc không đáng một xu trong nước chúng ta bằng cách tước đoạt tài sản và xua đuổi chúng một cách vô cùng thận trọng.” Người lãnh đạo Do Thái đầu tiên là ông David Ben Gurion đã triệt để thực hiện chủ trương của Herzl ngay từ lúc làn sóng di dân Do Thái mới bắt đầu trở về “Đất Hứa” với 2 chính sách là “Mua đất của người Palestine” và “chỉ dùng công nhân Do Thái”. Người Do Thái đã thực sự bắt tay bí mật thực hiện chính sách thanh lọc chủng tộc ngay từ năm 1937. Sau khi Ủy ban do ông Earl Peel cầm đầu đưa ra kế hoạch phân chia Palestine, ông Ben Gurion đã tuyên bố: “không thể có một quốc gia Do Thái trong đó có một thiểu số người Á Rập nguy hiểm” và “Không thể có quốc gia Do Thái nếu người mọi rợ điạ phương vẫn còn hiện diện trong biên giới.”
Thế chiến Thứ 2 kết thúc, người Do Thái vẫn còn kinh hoàng với thảm trạng Holocaust, nhưng ngay sau đó họ lại không có một chút lòng nhân đạo nào đối với dân tộc Palestine, để mỗi năm người Do Thái tưởng niệm Holocaust, thì người Palestine cũng mỗi năm mỗi tưởng niệm thảm trạng al-Nakba.
Thảm trạng al-Nakba không có giết người tập thể bằng hơi ngạt như Holocaust, nhưng hàng trăm, hàng ngàn người dân vô tội bị xua đuổi khỏi nhà cửa, khỏi làng mạc mà ông cha, tổ tiên của họ đã sống từ bao ngàn năm trước.
Ngày 14 tháng 5 năm 1948 là ngày Anh chấm dứt sự cai trị Palestine cũng là ngày Do Thái tuyên bố độc lập, thì từ nhiều tháng trước, Ben Gurion đã ra lệnh cho lực lượng dân quân Haganah phải dùng mọi cách từ đe doạ tới khủng bố để làm cho người Palestine phải đi khỏi lãnh thổ càng nhiều càng tốt. Nhà sử học Edgar O’balance đã viết lại thảm trạng: “ Xe Do thái với máy phóng thanh ra lệnh cho người Á Rập phải nhanh chóng di tản.. những làng xã người Palestine bị bao vây buộc phải ra đi trong vòng 2 hay 3 ngày .. xe ũi đất Do Thái tới dỡ nhà cửa ngay trước mắt họ.”
Từ cuối năm 1947 tới tháng 3 năm 1949, Do Thái đã hệ thống xua đuổi người Palestine trong 4 đợt, số người bị buộc phải ra đi trên 800.000 người. Dọn sạch khoảng 500 thị trấn, làng mạc và bộ lạc Palestine. Theo ước tính của Liên Hiệp Quốc chỉ có 150 ngàn trong số 950 ngàn người Palestine lúc bấy giờ nhất định ở lại với quê hương của họ. Qua cuộc chiến 1967 giữa Ai Cập và Do Thái, trên 300 ngàn người Palestine nữa đã phải trở thành người tạm trú ở những nước lân cận.
Đức Chúa Trời chắc chắn phải là đấng nhân từ, nếu người Do Thái xua đuổi người Palestine để lập lại vương quốc David, Solomon, Ngài sẽ cho Chúa Jesus xuống trần để cùng người Do Thái cai trị thế giới hình như nghe cũng chẳng thuận tai chút nào. Thế nhưng, đây là sự tin tưởng của Christian Zeonists, của Evangelicals, của hàng triệu người có thế lực chính trị tại nhiều cường quốc, cho nên người Palestine có lẽ khó tìm được những ngày bình an, dù họ có từ bỏ những chiến thuật đấu tranh sai lầm của họ hiện nay hay không.
Xin cầu nguyện cho người Palestine, cầu nguyện cho họ sớm thấy rằng hình thức đấu tranh của họ không thích hợp, chỉ phản lại chính nghiã của họ. Nhưng cũng xin cầu nguyện cho những người Zeonists sớm thấy rằng Chúa Trời là đấng nhân từ. Ngài có ban đất cho Do Thái thì chắc chắn cũng chọn lựa một cách nhân từ, tự nhiên chứ không phải xua đuổi, tước đoạt quyền sống, đàn áp, một dân tộc khác. Cầu nguyện cho thảm trạng chiếm đóng trong thế kỷ thứ 21 sớm chấm dứt, dân tộc Palestine có thể sống bình an, mưu cầu hạnh phúc cho chính họ như các dân tộc khác trên thế giới. Cầu nguyện cho trẻ em Palestine không còn ngồi tù, không còn đi ném đá quân nhân, cảnh sát Do Thái để bị bắn chết. Cầu nguyện cho chúng có thể cắp sách tới trường như trẻ em các dân tộc khác trên thế giới.

Huệ Vũ

Wednesday, December 6, 2017

Cô gái Trung Quốc gặp lại cha mẹ ruột sau hơn 20 năm bị bỏ rơi

Sau hơn 20 năm bị bỏ rơi, Kati Pohler, cô gái Trung Quốc được một gia đình Mỹ ở Michigan nhận làm con nuôi, vừa có cuộc đoàn tụ kỳ diệu với cha mẹ ruột trên cây Cầu Gãy (Broken Bridge) tại thành phố Hàng Châu, tỉnh Triết Giang.
Câu chuyện được đăng trên báo South China Morning Post (SCMP) xuất bản ở Hongkong và dưới đây là phần tóm lược.

Câu chuyện xảy ra cách đây 20 năm, khi Fenixiang Qian, mẹ Kati, mang thai cô và lén lút chờ ngày sanh nở, sống cùng chồng và đứa con gái ba tuổi ở ngôi nhà bên con kênh hẻo lánh ở Tô Châu, tỉnh Giang Tô.
* Buộc phải bỏ con
Sáu tuần sau đó, bà Qian sinh cô con gái thứ hai, mà theo ‘chính sách một con’ nghiêm ngặt của Trung Quốc (ra đời năm 1979 để giảm đói) là bắt buộc phải phá bỏ.
Khi vợ sinh con, ông Xu Lida cắt cuống nhau cho bé với chiếc kéo ông tự khử trùng bằng nước sôi. Bà Qian bị mất máu nhiều, hai người sau đó may mắn được một bác sĩ ở gần đó giấu chính quyền, giúp đỡ.
Năm ngày sau, ông Xu Linda, khi đó 24 tuổi, mang đứa con 5 ngày tuổi của mình bỏ ở một chợ rau Tô Châu, kèm theo lá thư: “Con gái chúng tôi, Jingzhi, sinh vào lúc 10 giờ sáng vào ngày mồng 8 tháng 7 âm lịch năm 1995. Chúng tôi buộc phải bỏ cháu ở đây vì nghèo khổ và luật lệ bắt buộc. Cầu xin lòng trắc ẩn của những người cha, người mẹ xa gần. Cảm ơn bạn đã cứu và chăm sóc con gái nhỏ của tôi. Nếu trời nhủ lòng thương, chúng ta sẽ đoàn tụ với nhau trong buổi sáng của lễ hội Qixi tại Cầu Gãy ở Hàng Châu trong 10 hoặc 20 năm nữa”.
Cây Cầu Gãy (Broken Bridge) tại thành phố Hàng Châu, tỉnh Triết Giang. (Hình: SCMP)
Lễ hội Qixi rơi vào ngày Thứ Bảy của Tháng Bảy âm lịch, được xem là ngày Valentine của Trung Quốc. Cầu Broken Bridge thực sự không hề bị gãy, chỉ là một cái tên liên quan tới truyền thuyết của người Trung Hoa.
* Được làm con nuôi

Bé Jingzhi và mảnh giấy đi kèm được chuyển tới bệnh viện trẻ em công cộng ở thành phố Tô Châu. Sau đó được nhận nuôi bởi một cặp vợ chồng người Mỹ tên Ken và Ruth Pohler ở Hudsonville, tiểu bang Michigan, thông qua Bethany Christian Services, một trong những cơ quan nhận con nuôi quốc tế lớn nhất cho người Mỹ.

Mùa Hè năm 1996, Ken và Ruth Pohler cùng 9 cặp vợ chồng người Mỹ khác được tổ chức Bethany Christian Services đưa đến viện mồ côi ở Tô Châu, nơi tất cả đều nhận nuôi các bé gái. Phải là con gái, vì người Trung Quốc yêu thích con trai. Khi mang Jingzhi lên xe buýt, hai ông bà Pohlers thấy lá thư tay của cha mẹ Jingzhi và nhờ một người thông dịch.
“Cô ấy (người thông dịch) rất xúc động, vừa khóc nức nở vừa đọc bức thư ấy cho chúng tôi nghe bằng tiếng Anh. Đó là những tiếng nói chân thành từ tim,” Ken nói.
Thị trấn Hudsonville, nơi Kati cùng gia đình cha mẹ nuôi người Mỹ sống có khoảng 7,000 người, chủ yếu là người Mỹ da trắng. Kati hiện đang học ở trường Calvin College, trường đại học nghệ thuật tự do liên kết với Nhà thờ Cải cách Cơ đốc, nơi Ken – cha nuôi của cô – là giám sát an toàn trường.
Kati cho biết cô có một tuổi thơ êm đềm, hạnh phúc trong một gia đình theo mô tả của cô “rất tôn giáo” và gần gũi. Các album của gia đình cho thấy Kati tham gia nhiều môn thể thao khi cô còn nhỏ, cô còn chơi đàn violin và piano.
Cô cũng đi du lịch khắp nước Mỹ cùng với gia đình. Ken cho biết “Có những lần đi du lịch theo tour, khi nghe hướng dẫn viên đề cập đến những vấn đề như những đứa trẻ bị bỏ rơi, không tìm được cha mẹ ruột, Kati rất xúc động và khóc.’
Nhưng cặp vợ chồng này không có ý định nói gì với Kati, con gái nuôi của họ về điều này cho đến khi con ít nhất 18 tuổi, và trong trường hợp nó có hứng thú tìm hiểu về quá khứ của mình.
* Lần thứ nhất bất thành
Qian và Xu (cha mẹ ruột của Kati, tức Jingzhi) lớn lên ở quận Baoying, gần Dương Châu, tỉnh Giang Tô. Cũng như bao thanh niên khác ở quê hương thời đó, họ chuyển đến sống ở những thành phố phát triển nhanh của Trung Quốc. Xu chọn Hàng Châu và nơi đây ông gặp Qian. Sau khi kết hôn, họ thuê một căn nhà nhỏ tồi tàn ở ngoại ô Hàng Châu. Rồi họ sinh cô con gái đầu lòng Xiaochen.
Mặc dù hiểu về chính sách một con nhưng vì muốn Xiaochen có em nên họ quyết định sinh thêm một đứa nữa vì nghĩ rằng nơi họ sống cách xa nơi làm việc của các cán bộ kế hoạch hóa dân số. Nhưng khi biết không thể nào thoát khỏi được sự tàn nhẫn của chính sách ‘một con’ và Qian không thể phá thai (vì lúc này thai đã 5, 6 tháng tuổi), đó là lý do bé Jingzhi chào đời rồi phải bị bỏ rơi.
Qian và Xu giờ đây đã là chủ của một tiệm bán đồ cũ và một căn chung cư 2 phòng ngủ tiện nghi. Còn con gái lớn của họ, Xiaochen. là công nhân.
Năm 2005, khi bé Kati tròn 10 tuổi, cũng là lúc hai vợ chồng Qian và Xu đưa nhau đến chiếc Cầu Gãy trong ngày đầu tiên của lễ hội Qixi Festival, theo dự định.
“Chúng tôi đến đó sớm và mang theo một tấm bảng lớn viết tên của con gái, và nội dung tương tự nội dung lá thư chúng tôi đã viết. Chúng tôi phải cố gắng ngăn khao khát muốn chặn từng cô gái trên cầu để hỏi xem có phải là con mình không,” Xu nói.
Nhưng, đã không ai đến gặp họ. Cả hai bỏ cuộc lúc khoảng 4 giờ chiều trong đói, khát, và thất vọng.
Tuy nhiên, trong lúc ông bà Qian và Xu đến cây Cầu gãy thì gia đình nhà Pohlers, cha mẹ nuôi của Kati, đã nhờ người bạn của một người bạn tìm đến cây cầu ngày hôm ấy.
“Chúng tôi nhớ lời hứa của năm thứ 10 trong lá thư,” Ken nói. “Chúng tôi cầu nguyện xin ý ơn trên về lá thư này, và nói chuyện với một người bạn thường xuyên đến Trung Quốc để làm ăn. Người bạn nói anh ta có thể nhờ một người bạn tên là Annie Wu thử đi tìm cha mẹ ruột của Kati trên cây cầu.’
Vẫn theo lời Ken, ‘Chúng tôi không muốn Kati liên quan đến một sự việc quá mơ hồ như thế này. Nhưng điều quan trọng với chúng tôi là cho cha mẹ ruột của con mình biết con gái của họ đã được nhận nuôi bởi một gia đình rất yêu thương cô ấy.”
Annie Wu đến cây Cầu Gãy sau 4 giờ chiều, chỉ vài phút sau khi Qian và Xu bỏ cuộc. Nhìn qua nhìn lại không thấy người cha hay mẹ tìm con nào, Annie Wu định bỏ đi thì chợt thấy một nhóm người đang quay phim cây cầu cho một đài truyền hình. Annie nhờ họ cho xem lại khúc phim đã quay xem có thấy ai trông giống cha mẹ ruột của Kati không. Rất may mắn, máy quay phim ghi lại rõ ràng hình ảnh của Xu đứng trên cầu tay cầm tấm bảng lớn ghi tên Jingzhi một cách rõ ràng.
Đây là là cơ hội bằng vàng cho đài truyền hình. Họ lập tức phát sóng câu chuyện của Qian, Xu đi tìm đứa con gái đã bị bỏ rơi. Phim được mạng lưới truyền hình quốc gia Trung Quốc chiếu đi chiếu lại, và báo chí chú ý.
Một người bạn ở Hàng Châu nhìn thấy tin này trên truyền hình và nói với Qian và Xu là đã có tin tức về Jingzhi. Hai vợ chồng Qian và Xu đã hân hoan đi gặp Wu qua đài truyền hình đồng thời nhận được một lá thư ẩn danh từ hai vợ chồng người cha mẹ nuôi, và một số bức ảnh. Họ được hứa là sẽ có thêm tin tức.
Rất không may cho Qian và Xu, họ phải chờ thêm 10 năm nữa mới được gặp người con gái bằng xương bằng thịt. Lý do là sau khi báo tin cho họ, gia đình ông bà Pohlers đã yêu cầu Annie Wu chấm dứt mọi liên lạc với Qian và Xu ngay lập tức.
“Chúng tôi lấy những tin gì chúng tôi cần từ Annie, và thấy không cần tiếp xúc thêm nữa.” Ruth nói.
“Chúng tôi quan niệm rằng nên đợi khi Kati lớn lên và xem ý con có muốn có thêm tin tức hay không. Kati là con gái của chúng tôi. Vâng, Kati có cha mẹ ruột, nhưng mối quan hệ sâu sắc hơn với họ sẽ thực sự làm phức tạp mọi vấn đề.”
Annie Wu thay đổi số điện thoại để đảm bảo cắt đứt mọi liên lạc với Qian, Xu và giới truyền thông.
Bức thư của cha mẹ ruột Kati để lại khi quyết định bỏ con. (Hình: SCMP)
* Cuộc gặp gỡ trong mơ
Khi nhìn thấy tấm hình của Kati, cả hai ông bà Qian và Xu không nghi ngờ gì Kati chính là Jingzhi của họ. Kati có đôi mắt của mẹ. Và như một nhà thiên văn học mê say quan sát bầu trời không ngừng nghỉ để tìm kiếm tín hiệu đã thu được từ một thiên hà khác, cha mẹ ruột của Kati đã trở lại cây Cầu Gãy hàng năm trong ngày đầu của lễ hội Qixi.
Một ngày, nhà làm phim tài liệu Chang Changfu đã tìm gặp Qian và Xu.
“Tôi từng làm một bộ phim về việc trẻ con Trung Quốc được nhận làm con nuôi khắp thế giới, và được nghe một người bạn nói về đôi vợ chồng đã đi đến cầu gẫy để tìm con gái.” Chang Changfu nói. “Đó là một câu chuyện vô cùng hấp dẫn.”
Chang gặp Qian và Xu sau đó quyết định tìm cách để dò la tung tích cha mẹ nuôi của Kati, bằng cách sử dụng bằng chứng nhỏ bé mà ông có được đó là bức thư nặc danh do vợ chồng Pohlers viết. Bức thư từng nói rằng Kati đã được nhận làm con nuôi ở Tô Châu, rằng Kati bị viêm khớp lúc còn nhỏ, và họ hiện đang sinh sống ở Michigan.
Mạng lưới internet đã ‘phù hộ’ Chang, vì nhà làm phim tài liệu này tìm được một diễn đàn mà các cha mẹ nuôi người Mỹ từng nhận trẻ em từ trại mồ côi duy nhất của Tô Châu về làm con cùng chia sẻ kinh nghiệm. Chang tìm thấy một thông báo của Ken Pohler, đề cập là con gái mình lúc nhỏ từng bị đau đầu gối. Rồi lục tìm hình trên diễn đàn, ông tìm thấy một bức hình của Pohler trông giống hệt hình người đàn ông trong một trong những tấm hình mà Qian và Xu có.
Phải mất vài năm Chang mới thuyết phục được gia đình nhà Pohlers rằng ông chỉ có duy nhất một mục đích là giúp hai bên liên lạc với nhau. Hai vợ chồng Pohler giải thích cho nhà làm phim biết lý do tại sao trong quá khứ họ đã không liên lạc với cha mẹ đẻ của Kati và chờ cho đến khi Kati tròn 20 tuổi.
Hồi năm ngoái, ở tuổi 21, Kati đang chuẩn bị cho một học kỳ trong chương trình trao đổi sinh viên ở Tây Ban Nha, và chợt nghĩ “mọi người ở đó sẽ hỏi tôi về Trung Quốc và Mỹ. Theo lời Kati, ‘khi tôi hỏi mẹ về quá khứ của mình, và khi mẹ nói, ‘Cha mẹ cần cho con biết rằng, cha mẹ biết cha mẹ ruột của con ai.’ Tôi đã rất sốc.’
Sau đó, Kati liên lạc với đạo diễn Chang và đồng ý trở thành nhân vật chính cho phim tài liệu về việc đi tìm con của cha mẹ ruột.
Và cuối cùng họ đã gặp được nhau trên cây Cầu Gãy.
Trong phút giây gặp gỡ, bà Qian òa khóc nức nở, khóc một cách không kiểm soát được, khóc như chưa bao giờ được khóc, những giọt nước mắt của nhiều năm khát khao thống khổ, và của quyết tâm không bỏ cuộc. Cuối cùng, con gái họ cũng đã về nhà.
Qian và Xu sau đó cho biết rằng họ có một chút thất vọng vì Kati đã không gọi họ bằng cha mẹ mà chỉ gọi tên. Họ cũng không nói chuyện với nhau được nhiều vì họ thì không nói được nhiều tiếng Anh, trong khi Kati không nói được tiếng Quan Thoại. Nhưng họ cảm nhận được rằng Kati là một cô gái thực sự tốt. “Chúng tôi giờ đây phải tự nhủ rằng con gái tôi đã lấy chồng đi xa”.
Kati ở nhà cha mẹ ruột hai ngày và ở chung phòng với người chị gái vốn chỉ biết nói tiếng Anh rất hạn chế.
“Thật là cảm động khi gặp gia đình. Tôi rất ngạc nhiên về cảm xúc vỡ bờ của người mẹ Trung Quốc của mình.” Kati nói.
Kati cũng hơi bị lúng túng bởi sự ‘quan tâm đặc biệt’ từ cha mẹ ruột. “Điều đầu tiên họ nói là con gầy quá, phải ăn nhiều hơn ‘Nếu không chịu ăn, mẹ sẽ ép ăn, họ sẽ nuôi tôi. Tôi đoán họ rất buồn vì đã không có dịp săn sóc tôi trong suốt bao nhiêu năm qua!” (HG-Tr.Linh).

Thursday, October 5, 2017

Một phụ nữ Việt thiệt mạng trong vụ thảm sát ở Las Vegas

     Cô Michelle Võ, một trong 59 người bị bắn chết ở Las Vegas. (Hình: Facebook)
LAS VEGAS, Nevada (NV) – Trong số 59 người bị thiệt mạng trong vụ thảm sát ở Las Vegas tối Chủ Nhật có một phụ nữ Việt Nam, cô Michelle Võ, 32 tuổi, nhân viên công ty bảo hiểm New York Life thuộc vùng Pasadena, có văn phòng ở Glendale, California.
Trong một tuyên bố gởi đến cho nhật báo Người Việt hôm Thứ Ba, 3 Tháng Mười, công ty cho biết như sau: “Giống như tất cả người Mỹ, chúng tôi vô cùng sốc và buồn khi nghe bi kịch này xảy ra tại Las Vegas. Chúng tôi cũng rất buồn khi biết một thành viên của gia đình New York Life, Michelle Võ, một nhân viên trong vùng Pasadena của chúng tôi, trong số những người bị thiệt mạng. Trong lúc khó khăn nay, chúng tôi luôn nghĩ tới và gởi lời cầu nguyện đến gia đình cô và những người thân của cô.”
Nhật báo Người Việt có gọi điện thoại cho cô Nikki Dương, đại diện gia đình, để lại lời nhắn, hỏi thêm tin tức, nhưng chưa được trả lời.
Theo đài truyền hình NBC, cô Michelle Võ tốt nghiệp trung học Independence High School ở San Jose năm 2003, và vào học tại đại học UC Davis.
Cô từng làm việc ở Mountain View một thời gian trước khi chuyển về làm việc tại miền Nam California.
Bạn bè chia sẻ nỗi đau
Trả lời phỏng vấn nhật báo Người Việt, anh Kimo Huỳnh, sống ở San Jose, một người bạn chơi golf với cô Michelle Võ, cho biết: “Tôi rất buồn tối hôm qua, và suy nghĩ một cách ích kỷ là phải chi tôi đừng biết bất cứ nạn nhân nào. Tôi vẫn còn sốc và buồn. Michelle Võ là một trong những cô gái thông minh nhất và vui nhộn nhất mà tôi biết. Cô đẹp từ bên trong và bên ngoài. Chúng tôi vừa chơi golf với nhau cách đây hai tháng. Tôi xin thành thật chia buồn với gia đình và bạn bè của cô.”
Một người bạn của cô Michelle, tên Candice Phi Phi, viết trên Facebook như sau: “Cô là một cô gái trẻ và đẹp, sống ở Glendale, và đến Vegas để mừng thành công của các bạn đồng nghiệp. Em trai của tôi tìm cách text cho cô khi em nghe có vụ nổ súng, và sau đó biết cô bị thiệt mạng. Em tôi vô cùng đau đớn, và tôi không thể tưởng tượng gia đình cô sẽ đau đớn như thế nào. Tôi xin thành thật chia buốn với gia đình và bạn bè Michelle.”
Ngay sau khi biết tin, nhiều bạn bè và đồng nghiệp của cô Michelle lên Facebook chia sẻ tin này.
Một người làm chung với Michelle viết: “Michelle Võ là một người luôn được nhiều người ở New York Life Pasadena yêu mến. Mỗi khi tôi có gì thắc mắc, cô đều giúp tôi, cho dù trên máy điện toán, qua điện thoại, hoặc trong hành lang công ty. Tôi cảm thấy sốc. Cô là một người sếp thật sự và mọi người sẽ nhớ cô.”
“Tôi rất buồn khi biết người bạn học thời niên thiếu của tôi thiệt mạng trong vụ thảm sát ở Las Vegas. Tôi xin chia buồn với tất cả mọi người bị hành động vô lương tâm này ảnh hưởng. Chúng ta cần nhiều tình yêu và ánh sáng trên thế giới này hơn bao giờ hết, trong thời đại đen tối này. Michelle ơi, hãy yên nghỉ, và xin chia buồn cùng gia đình bạn,” một bạn học thời niên thiếu với cô Michelle viết trên Facebook.
Một bạn học khác của nạn nhân viết trên Facebook: “Tôi học trung học chung với Michelle Võ. Trong bốn năm trời, chúng tôi có chung phòng học và bạn bè. Michelle là một cô gái thông minh, tử tế, đẹp, và đạt được mọi thứ. Cô thiệt mạng tối hôm qua. Một cái gì đó CẦN được thay đổi. Hãy hành động. Đi bầu. Ôm người mình yêu thương. Xin chia sẻ nỗi đau này với gia đình. Hãy yên nghỉ, Michelle.”
Tấm lòng của người bạn Mỹ mới quen tại đại nhạc hội
Theo nhật báo The Washington Post, anh Kody Robertson, một người bán phụ tùng xe hơi ở Columbus, Ohio, vô tình gặp cô Michelle Võ ở đại nhạc hội “Route 91 Harvest Festival.” Họ nói chuyện, đùa giỡn, và nói về chuyện đánh golf. Anh mời cô một ly bia, rồi cô cho anh coi hình xâm lớn ở sau lưng mình. Và rồi hai người phát hiện là cả hai ở cùng khách sạn Luxor.
Anh Kody Robertson, người bạn mới quen của cô Michelle Võ. (Hình: Facebook)
Anh Robertson, một người mê nhạc đồng quê, đến Las Vegas với một nhóm bạn để nghe nhạc. Còn cô Michelle Võ đi cùng một nhóm bạn.
Anh Robertson kể cho cô Michelle nghe đại nhạc hội năm ngoái vui như thế nào, và cô cho anh biết cô bắt đầu thích loại nhạc này mới đây thôi.
Khi đại nhạc hội sắp chấm dứt, đôi bạn mới cùng ngồi ở một nơi cách sân khấu chừng 20 thước, cùng với các khán giả khác.
Bất thình lình, tiếng súng bắt đầu nổ, lúc 10 giờ 8 phút.
Anh Robertson và cô Michelle nhìn lên trời xem có phải là pháo bông không.
Thế rồi đạn tiếp tục rơi xuống, từ tầng lầu thứ 32 của sòng bài Mandalay Bay.
Mọi người bắt đầu bỏ chạy, la hét.
Một viên đạn trúng ngay vào ngực cô Michelle Võ.
“Cô ấy trúng đạn, và tôi quay qua, thấy cô ấy gục xuống đất,” anh Robertson nhớ lại. “Cô gục ngay cạnh tôi, khoảng hai bước chân.”
Rồi anh Robertson chồm lên người cô Michelle để che đạn, và khi tiếng súng chấm dứt, anh cùng với một người khác khiêng cô ra khỏi khu vực ca nhạc.
“Michelle, Michelle!” anh Robertson la lớn khi anh và những người khác thay phiên nhau làm hô hấp nhân tạo cho cô, lúc đó không còn thở nữa. “Tỉnh dậy!”
Sau đó, anh Robertson thấy một chiếc pickup màu trắng sắp lái đến bệnh viện. Thế là anh để cô Michelle lên thùng xe, và quay trở lại sân khấu.
Rồi anh tìm thấy bóp của cô, anh lục, nhưng không tìm thấy điện thoại của cô.
Anh gọi số điện thoại cô cho anh, một người trả lời, cho biết họ tìm thấy điện thoại của cô ở sân khấu, và kêu anh đến nhà hàng Planet Hollywood để lấy.
Khi cầm điện thoại của cô Michelle, anh Robertson thấy nhiều tin nhắn hốt hoảng, nhưng không mở được, vì anh không có mật khẩu.
Rồi anh hỏi thăm những người xung quanh, một số nhân viên sòng bài gần đó cho biết bệnh viện gần nhất là Desert Springs. Anh đi bộ đến đó, trong lúc text cho gia đình và bạn bè biết là anh an toàn.
Đến 3 giờ sáng, anh Robertson đến bệnh viện, nhưng cửa khóa, không ai được vào, và cũng không có thông tin gì cả. Máu đầy quần jean và tay của anh, và rồi điện thoại của cô Michelle reng.
Ở đầu bên kia, anh Jeremiah Hawkins, 37 tuổi, anh rể của cô Michelle, hối hả hỏi: “Michelle có sao không?”
Anh Robertson kể lại những gì anh biết: Cô Michelle bị bắn ở ngực và được chở tới bệnh viện.
Anh cũng hứa sẽ tìm cô.
Sau hơn một giờ chờ đợi, rồi bệnh viện mở cửa, mọi người ra vào. Cái bóp của cô Michelle vẫn còn trên tay anh Robertson, rồi anh chạy tới hỏi một cảnh sát viên đứng ngay lối ra vào.
“Anh có biết phụ nữ nào tên Michelle không? Cao 5.3 foot, người Châu Á, có xâm hình cái bông lớn ở sau lưng. Cô không có thẻ căn cước. Tôi có giữ bóp của cô,” anh Robertson hỏi.
Nhân viên cảnh sát coi danh sách. Không có cô Michelle trong bệnh viện!
Anh Robertson gọi các bệnh viện khác mà anh biết. Không có bệnh viện nào có tên cô. Anh lại gọi các trung tâm thông tin do cảnh sát thiết lập, ít nhất là 60 lần, theo anh nhớ. Không có gì cả!
Vẫn còn trong hành lang bệnh viện Desert Springs, anh Robertson gọi điện thoại cho người anh rể của cô Michelle, và cho biết chưa có tin tức gì. Sau cùng, nhân viên bệnh viện mời anh Robertson ra, và anh đi bộ về khách sạn Luxor, cách đó bốn dặm.
Tiếp tục tìm kiếm Michelle
Lúc đó, tại tiểu bang Washington, cách Las Vegas hàng ngàn dặm, người anh rể của cô Michelle tiếp tục gọi điện thoại đến các bệnh viện để tìm người em vợ, nhưng vẫn không có thông tin nào cả.
“Tôi sợ là Kody (Robertson) sẽ không giúp chúng tôi nữa,” anh Hawkins nhớ lại. “Thành ra, tôi phải gọi tất cả mọi bệnh viện, phòng giải phẫu, và mỗi lần tôi gọi Kody, anh đều trả lời. Mỗi tin nhắn gởi đi, anh đều trả lời. Mỗi khi chúng tôi cần anh làm gì, anh đều làm.”
Đến 5 giờ sáng, người anh rể của cô Michelle lại gọi anh Robertson đang ở trong khách sạn.
“Anh có thử bệnh viện Sunrise Hospital chưa?” anh Hawkins hỏi.
Anh Robertson cởi đôi giày ống cao bồi ra, đi đôi giày thể thao vào, bước xuống đường, và ngoắc một chiếc taxi. Vài phút sau, anh đến bệnh viện, mô tả cô Michelle Võ với người tiếp tân.
Cao 5.3 foot, người Châu Á, tóc đen, có xâm hình cái bông lớn ở sau lưng.
“Có thể cô ở đây,” người tiếp tân nói.
Anh Robertson ngồi chờ, trong hồi hộp, mệt mỏi.
Đến 11 giờ sáng, có ba phụ nữ, gồm hai bác sĩ và một nhân viên tư vấn của bệnh viện, bước ra, dẫn anh Robertson vào một phòng nhỏ phía trong.
“Michelle không qua khỏi,” một bác sĩ nói. “Các vết thương quá lớn. Cô không qua khỏi.”
Anh Robertson gọi điện thoại cho anh Hawkins, nói anh ngồi xuống, rồi mở “speaker phone” lên.
Vị bác sĩ lập lại: “Cô ấy không qua khỏi.”
“Câu nói ấy làm tôi bàng hoàng,” anh Robertson nói. “Tôi không muốn nói chuyện với ai nữa.”
Anh nhìn xuống điện thoại của mình, vẫn còn dính máu. Và rồi, đi bộ trở về khách sạn Luxor, cách đó 4.5 dặm.
Theo lịch trình, anh phải rời Las Vegas hôm Thứ Hai, nhưng quyết định ở lại.
Sếp của anh ở Ohio nói anh cứ thong thả. Hãng Southwest Airlines để anh bay chuyến khác. Khách sạn để anh ở thêm.
Khách sạn cũng để gia đình cô Michelle vào phòng lấy vật dụng cá nhân của cô.
Người chị ruột, anh rể, và một số bạn bè bay đến Las Vegas chiều Thứ Hai, và nhanh chóng đến phòng 11375, nơi anh Robertson ở.
“Kody là thiên thần giữ cửa cho chúng tôi,” bà Diane Hawkins, 40 tuổi, chị lớn nhất của cô Michelle, nói, và tin rằng, nếu anh Robertson không đi tìm em gái mình, có lẽ gia đình vẫn đang đi tìm cô.
“Anh ấy không bỏ mặc em gái tôi một mình,” bà nói.
dodzung@nguoi-viet.com

Thursday, September 7, 2017

Xung quanh chiếc xe bắt cóc Trịnh Xuân Thanh.

Ngày 31 tháng 8 cảnh sát Đức gọi điện cho anh Bùi Quang Hiếu, chủ chiếc xe ô tô đã được những kẻ bắt cóc dùng trong vụ Trịnh Xuân Thanh.
Anh Bùi Quang Hiếu là chủ doanh nghiệp dịch vụ cho thuê xe, tổ chức sự kiện. Chiếc xe của anh cho một người đồng hương tên là Nguyễn Hải Long thuê. Vào dịp thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đến Đức, Nguyễn Hải Long đã thuê trước xe này và theo lộ trình ghi lại thì chiếc xe đã sử dụng ở Berlin trong quãng thời gian Nguyễn Xuân Phúc công cán ở đây.

Hiện nay Nguyễn Hải Long đang bị cảnh sát Đức băt giam và khởi tố về tội làm gián điệp và bắt cóc người. Phía chính phủ Việt Nam không lên tiếng gì về vụ bắt giữ này.

Ngày 1 tháng 9 năm 2017, anh Bùi Quang Hiếu chủ xe đã cùng ba người bạn từ Praha đến Berlin để nhận lại chiếc xe từ cảnh sát Đức. Đáng chú ý khi trao trả chiếc xe, những ghi chú, đánh dấu và băng niêm phong còn nguyên. 

Anh Bùi Quang Hiếu cho biết, trước xe bị giữ từ ngày 28 tháng 7.

Ngày 30 tháng 7 nhà báo Huy Đức đưa tin trên Facebook mình về việc Trịnh Xuân Thanh đã trở về gây xôn xao dư luận, tiếp đến bộ trưởng công an Tô Lâm nói không hay biết gì về vụ này. Đến ngày 2 tháng 8 thì các báo đưa tin Trịnh Xuân Thanh về đầu thú.

Báo chí Đức đưa tin và chính phủ Đức đưa ra lời cáo buộc phía Việt Nam bắt cóc và đề nghị đưa Trịnh Xuân Thanh trở lại Đức nguyên trạng.

Những dư luận viên của cộng sản Việt Nam cho rằng cảnh sát Đức quá kém cỏi, không biết gì, đến khi báo chí Việt Nam đưa tin thì nước Đức mới biết và phản ứng.

Nhưng căn cứ vào ngày cảnh sát Đức tìm đến chiếc xe, cho thấy họ đã điều tra vụ việc từ rất sớm trước khi dư luận Việt Nam phong phanh tin Trịnh Xuân Thanh bị bắt về Việt Nam. 

Trên trước xe mà cảnh sát Đức trao trả lại cho chủ xe Bùi Quang Hiếu còn có những vệt máu lớn mà cảnh sát đánh dấu, cũng như những vết cào cấu trên đệm xe đều được đánh dấu. Đây là chiếc xe mà hàng ghế sau có thể quay lại đối diện nhau, rất thích hợp cho việc khống chế bắt giữa. Tính cả người lái chiếc xe có 6,7 ghế ngồi, một ghế lái và cạnh lại và hai ghế hàng thứ hai, ba ghế hàng thứ ba. Vị trí Trịnh Xuân Thanh ngồi ở giữa hàng ghế thứ ba. Hai bên là hai mật vụ, trước mặt là hai mặt vụ. Tức có 4 người khống chế Trịnh Xuân Thanh trên xe. Người ngồi ở ghế cạnh lái xe chắc chắn phải là một người Việt sống ở Đức, thông thạo tiếng Đức để đưa đường chỉ lối.

Như vậy còn có thêm một chiếc xe nữa để đưa Đỗ Minh Phương lên đó. Đỗ Minh Phương là bạn gái Trịnh Xuân Thanh làm việc ở Bộ Công Thương. Trước đây công ty mà Thanh quản lý trực thuộc bộ này.

Chiếc xe bắt giữ Trịnh Xuân Thanh theo thiết bị theo dõi lộ trình cho biết đã đậu ở khu vực khách sạn mà Đỗ Minh Phương trú vài ngày. Ngoài những dấu vết trên xe do vật lộn và một hộp thuốc mê dạng tẩm vào khăn ấp lên mặt cảnh sát Đức còn có những nhân chứng chứng kiến xô đẩy, gào hét của vụ bắt cóc, đặc biệt giờ họ có thêm một tòng phạm là Nguyễn Hải Long. 

Cảnh sát Đức đã tế nhị để lại những vết đánh dấu trên chiếc xe khi trao trả, một thông điệp đến những kẻ bắt cóc.

Việc này dẫn đến câu hỏi hoài nghi, tại sao những kẻ bắt cóc lại sơ hở khi để lại dấu vết như vậy. Chúng cố tình để lộ hay chúng quá sơ hở.?

Những kẻ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh chỉ tập trung vào duy nhất một nhiệm vụ, bắt bằng được Trịnh Xuân Thanh và đưa về Việt Nam bằng mọi giá như chỉ đạo của tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng. Việc để lại dấu vết không quan trọng bằng việc đưa được Trịnh Xuân Thanh về nước. Theo dõi những trao đổi của Thanh với Phương qua internet, chúng biết được ngày hẹn gặp và đã thuê xe trước đó để thực nghiệm địa hình. Khi yêu cầu của Nguyễn Xuân Phúc đề nghị chính thức khi gặp chính phủ Đức không thành, lệnh bắt cóc được ban ra để trả đũa nước Đức đã từ chối yêu cầu của Phúc. Những mật vụ đi theo Nguyễn Xuân Phúc đã được nhận lệnh thực hiện phương án hai, tức tổ chức bắt cóc ngay lập tức Trịnh Xuân Thanh. Tức việc bắt cóc này là phương án dự phòng sẽ thực hiện nay khi phương án đề nghị của Nguyễn Xuân Phúc bị bác bỏ.

Vì chỉ cần đạt được mục tiêu bắt cóc Trịnh Xuân Thanh đưa về, những kẻ thực hiện vụ bắt cóc khi xong việc, đã giao lại xe cho Nguyễn Hải Long mà không thèm để ý đến dấu vết trên xe để xoá, thậm chí chúng không ngần ngại đưa thẳng xe chở Trịnh Xuân Thanh vào đại sứ quán Việt Nam tại Berlin để làm thực hiện một số việc hỗ trợ đưa Thanh về. Những kẻ tham gia bắt cóc đã ở một khách sạn Sylte Hof tại đường Kurfürstenstraße.

Cảnh sát Đức đã có hình ảnh rõ về những đối tượng tham gia vụ bắt cóc này từ các camera của khách sạn, các nhân viên khách sạn cho biết trong số ba kẻ bắt cóc trú tại khách sạn chỉ có một người nói được chút ít tiếng Anh.

Những hành động trong vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh cho thấy phía Việt Nam không thèm đếm xỉa gì đến phía Đức. Sự coi thường này cũng như sự coi thường của phía Việt Nam với các nước phương Tây trong nhiều vụ việc khác. Là một nước nhỏ lại theo chế độ cộng sản, bản chất luôn đối nghich với các nước phương Tây vì hệ thống chính trị, lệnh lại thực hiện từ tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng người đứng đầu đảng CSVN, vốn dĩ không ưa gì phương Tây, nên những người tổ chức bắt cóc thấy không cần thiết phải quan tâm phía Đức sẽ phản ứng gì. Nếu sự vụ mà đụng chạm đến Trung Quốc thì mọi việc sẽ đắn đo từng câu chữ hay cử chỉ vì e ngại mất lòng, nhưng với phương Tây thì đảng CSVN không nhất thiết phải quá chú trọng giữ gìn quan hệ.

Thái độ sau vụ bắt cóc cho thấy Việt Nam bất cần , họ làm ngơ trước những đòi hỏi của Đức cũng như những cáo buộc bắt cóc. Không những thế họ còn cho dư luận viên tung ra những bài viết kích động thù hận nước Đức, miệt thị nước Đức trên mạng xã hội và điển hình là tờ báo Văn Nghệ Thành Phố Hồ Chí Minh.

Phía Đức đang kiên trì điều tra và củng cố thêm chứng cứ của vụ bắt cóc cũng như kiên nhẫn chờ đợi chính phủ Việt Nam có câu trả lời chính thức xác nhận hành vi phạm pháp của mình trên đất Đức. Chính phủ CSVN đã từng coi thường và bất cần những vụ va chạm về pháp lý như vậy, để rồi sau đó trả giá đắt như vụ kiện của Việt Kiều Hà Lan Trịnh Vĩnh Bình hay doanh nhân người Ý kiện hãng hàng không Việt Nam. Nguyên nhân cũng tại tư duy nhiệm kỳ, hậu quả nặng nề từ những coi thường pháp lý quốc tế không đến ngay. Chính vì thế những lãnh đạo CSVN họ làm ngơ có gì những người kế nhiệm sau sẽ xử lý. Ở đôj tuổi 73 và quãng thời gian ngắn còn lại trong nhiệm kỳ thứ hai là Tổng Bí Thư đảng CSVN, Nguyễn Phú Trọng không việc gì phải xuống nước để mất danh dự. Ngược lại y sẽ kiên quyết giữ và đưa Trịnh Xuân Thanh ra xét xử để thể hiện quyền uy của mình. Việc trao trả Trịnh Xuân Thanh bây giờ rất mạo hiểm đối với uy tín của Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Xuân Phúc, hai kẻ chủ mưu trong vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh.

Nước Đức có hàng trăm ngàn người Việt sinh sống cũng như nhiều tài sản , chương trình giáo dục , y tế, môi trường, văn hoá của Việt Nam gắn bó tại đây. Sự lặng thinh làm ngơ của chính phủ Việt Nam trước cáo buộc của Đức sẽ tiềm ẩn mối thiệt hại lớn khó lường sau này đối với nhân dân và đất nước Việt Nam. Những nhà lãnh đạo cộng sản Việt Nam nếu thực sự vì đất nước cần phải có những trả lời rõ ràng mang tính hợp tác với ý kiến của chính phủ Đức. Không thể vì uy tín cá nhân, quyền lực của mình mà đánh đổi lấy những hậu quả khôn lường nhân dân và đất nước phải gánh chịu. Quan hệ ngoại giao Việt Đức do nhiều người Việt Nam, nhiều lãnh đạo Việt Nam phải mất nhiều năm xây đắp mới có được như ngày nay. Nó là một tài sản vô giá, những con người như Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Xuân Phúc chỉ nhất thời dùng thủ đoạn mà chiếm quyền lãnh đạo đất nước trong quãng thời gian có hạn.

Những kẻ như Trọng, Phúc không có quyền được đánh đổi những tài sản vô giá như quan hệ ngoại giao với Đức bằng những hành động ngu xuẩn để đổi lấy uy tín cho cá nhân mình.Nhân dân Việt nam cần lên án và đòi hỏi những kẻ cầm quyền, phải chấm dứt thói kiêu ngao, háo danh, bệnh thành tích của lãnh đạo cộng sản Việt Nam. Không thể cứ mỗi lần một lãnh đạo lên lại sẵn sàng gây thiệt hại cho đất nước chỉ cần giữ được quyền lực của mình. Không thực hiện những công trình vô bổ, lãng phí thì cũng thực hiện những chính sách bóc ngắn cắn dài lấy thành tích là căn bệnh trầm kha mà hầu hết lãnh tụ cộng sản nào ở Việt Nam cũng đều mắc phải, chính căn bênh này đã huỷ hoại đất nước và con người Việt Nam, ngăn chặn sự phát triền của dân tộc. 

Tất cả chỉ vì những kẻ cầm quyền bên ngoài nói là công bộc của dân, nhưng thực chất cả chúng và nhân dân đều tin chắc chúng là ông chủ của dân. Trên cơ sở tư duy ấý, chúng thả sức đem tài sản, tính mạng nhân dân ra dổi chác với cho những mục tiêu cá nhân của chúng mà còn được tung hô, ca ngợi.

Khi phát hiện ra chiếc xe sang biển xanh ở Hậu Giang, Nguyễn Phú Trọng lần ra vụ 3200 tỷ tức khoảng 140 triệu usd bị thất thoát. Nhưng khi người Đức phát hiện ra chiếc xe bắt cóc chủ cái xe siêu sang kia, Việt Nam sẽ mất bao nhiêu triệu usd sẽ là điều đáng phải nói. 

© Người Buôn Gió

Tuesday, August 29, 2017

Vụ Trịnh Xuân Thanh và những bí ẩn

Hiện nay, các cơ quan truyền thông quốc tế cũng như Việt ngữ đã bàn khá nhiều về vụ Trịnh Xuân Thanh bị bắt cóc từ Đức đưa về Hà Nội. Nhiều câu hỏi đã được đặt ra, chẳng hạn như: Tại sao Hà Nội không áp dụng thủ tục dẫn độ mà phải đi bắt cóc? Với lý do quan trọng nào khiến Hà Nội phải chấp nhận những hậu quả tai hại về ngoại giao, chính trị và kinh tế do bắt cóc để đổi lấy Trịnh Xuân Thanh? Phải chăng Hà Nội đã tính toán kỹ?


Nhìn lại con đường quan lộ của Trịnh Xuân Thanh, từ khi làm Phó Tổng giám đốc Tổng Công ty Cổ phần Xây lắp Dầu khí Việt Nam (PCV) năm 2007, rồi Chủ Tịch HĐQT tổng công ty này năm 2009 cho đến khi bỏ trốn ra nước ngoài và bị bắt cóc đưa trở về Việt Nam… chúng ta đều thấy chứa đựng nhiều bí ẩn khó hiểu.

KHÁI LƯỢC VỀ TRỊNH XUÂN THANH

Trịnh Xuân Thanh sinh ngày 13.2.1966 tại xã Mai Lâm, huyện Đông Anh, thành phố Hà Nội. Bố là Trịnh Xuân Giới, sinh năm 1939, vào đảng năm 1962, Tiến Sĩ Sử học, Cựu Hiệu trưởng trường Đoàn Trung Ương, cựu Phó Trưởng ban Dân Vận Trung ương Đảng CSVN, hiện là Chủ tịch của Công ty TNHH Mai Phương.

1.- Thăng quan tiến chức

Thanh tốt nghiệp Cử nhân chuyên ngành Quy hoạch đô thị tại Đại học Kiến trúc năm 1990, sau đó sang làm việc ở Cộng hòa Liên bang Đức. Năm 1995 Thanh về nước và từ năm 1996 đến năm 2000, ông làm Phó Giám đốc Công ty Detesco của Trung ương Đoàn. Từ năm 2000 – 2004 Thanh làm Phó Giám đốc chi nhánh Hà Nội của Tổng Công ty Sông Hồng, Việt Trì, Phú Thọ. Từ năm 2005 – 2007, Thanh làm Phó Tổng rồi Tổng giám đốc của Tổng Công ty Sông Hồng.

Năm 2007, Công ty Cổ phần Xây lắp Dầu khí thuộc Tập đoàn Dầu khí Việt Nam được nâng lên thành Tổng công ty Cổ phần Xây lắp Dầu khí Việt Nam (PetroVietnam Construction – PVC), Thanh được chuyển về làm Phó Tổng giám đốc rồi sau đó năm 2009 là Chủ tịch HĐQT Tổng Công ty này và được phong danh hiệu Anh hùng lao động thời kỳ đổi mới năm 2011.

2.- Những diễn biến khác thường

Đến năm 2013, khi PVC rơi vào tình cảnh thua lỗ trầm trọng trên 3.274 tỷ đồng (khoảng 150 triệu USD), và có nguy cơ mất vốn, Thanh được Bộ trưởng Bộ Công thương Vũ Huy Hoàng bổ nhiệm làm Phó Chánh văn phòng Bộ Trưởng đại diện Văn phòng miền Trung của Bộ Công thương tại Đà Nẵng. Tháng 2 năm 2014, Thanh được Bộ trưởng Bộ Công thương bổ nhiệm lên chức vụ Vụ trưởng – Trưởng ban Đổi mới doanh nghiệp Bộ Công thương. Tháng 5/2015, Trịnh Xuân Thanh được luân chuyển làm Phó chủ tịch UBND tỉnh Hậu Giang nhiệm kỳ 2011-2016.

Năm 2016, Thanh ứng cử ĐBQH khóa 14 tại Hậu Giang và trúng cử với tỷ lệ 75,28%. Nhưng ngày 15.7.2016, theo kiến nghị của Ủy ban Kiểm tra Trung ương, Hội đồng bầu cử quốc gia biểu quyết không xác nhận tư cách ĐBQH của Trịnh Xuân Thanh với 100% số phiếu.

3.- Mất chức và đi trốn

Ngày 6.9.2016, ông đã gửi đơn xin ra khỏi Đảng vì “không còn tin vào sự lãnh đạo của đồng chí Tổng Bí thư”. Ngày 8.9.2016, Ban Bí thư Trung Ương Đảng họp dưới sự chủ trì của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, đã biểu quyết 100% bằng phiếu kín quyết định thi hành kỷ luật bằng hình thức khai trừ Trịnh Xuân Thanh ra khỏi Đảng.

Ngày 16.9.2016, Cảnh sát điều tra, Bộ Công an, ra Quyết định số 363/C46(P12) khởi tố Trịnh Xuân Thanh về tội “cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng” quy định tại điều 165 Bộ luật Hình sự; đồng thời ra lệnh bắt tạm giam và khám xét Trịnh Xuân Thanh.

Ngày 15.9.2016, cơ quan Cảnh sát điều tra đã khởi tố 4 bị can thuộc Tổng công ty Cổ phần xây lắp Dầu khí Việt Nam gồm: Vũ Đức Thuận , nguyên Ủy viên HĐQT kiêm Tổng Giám đốc;  Nguyễn Mạnh Tiến, Phó tổng Giám đốc; Trương Quốc Dũng, nguyên Phó tổng Giám đốc và Phạm Tiến Đạt, nguyên Kế toán trưởng Tổng công ty PVC.

Tháng 7/2016, Thanh đã gửi đơn đến tỉnh uỷ Hậu Giang xin nghỉ phép từ 25 đến 29/7. Ngày 19/8, Thanh gửi đơn lần 2 xin nghỉ một tháng (3/8 – 2/9) để đi nước ngoài trị bệnh. Theo tài liệu của Bộ Công an, Thanh đã bỏ trốn ra nước ngoài ngày 16.9.2016 và đã qua trú ẩn ở Đức.

Sau khi xác định bị can Trịnh Xuân Thanh bỏ trốn, cơ quan Cảnh sát điều tra ra Quyết định số 19/C46-P12 truy nã toàn quốc và truy nã quốc tế đối với Trịnh Xuân Thanh.

TẠI SAO KHÔNG ÁP DỤNG THỦ TỤC DẪN ĐỘ?

Thủ thục dẫn độ theo quốc tế công pháp khá phức tạp, ở đây chúng tôi chỉ trình bày những khái niệm căn bản để tìm hiểu tại sao Hà Nội không yêu cầu áp dụng thủ tục dẫn độ đối với Trịnh Xuân Thanh ở Đức mà phải bắt cóc.

1.- Những quy định về dẫn độ khá phức tạp

Hiện nay, Việt Nam đã ký hiệp định song phương về chuyển giao người bị kết án với 5 nước là Anh, Nam Hàn, Úc, Thái Lan và Hungary. Việt Nam cũng đã ký hiệp định song phương về dẫn độ với 5 nước là Algeria, Ấn Độ, Nam Hàn, Indonesia và Hungary. Nhưng Việt Nam chưa có hiệp ước dẫn độ song phương với Đức. Tuy nhiên, cả Việt Nam lẫn Đức đều đã tham gia vào Công ước Liên hợp quốc về chống tội phạm có tổ chức xuyên quốc gia được thông qua ngày 15.11.2000. Điều 16 của Công ước này có quy định về việc dẫn độ. Tại sao Hà Nội không căn cứ và điều 16 của Công Ước này để yêu cầu Đức cho dẫn độ Trịnh Xuân Thanh?

Điều 16 gồm 17 khoản quy định về dẫn độ. Điều này đòi hỏi điều kiện là hành vi phạm tội dẫn đến việc dẫn độ đáng bị trừng phạt theo pháp luật trong nước của cả quốc gia yêu cầu lẫn quốc gia được yêu cầu. Thành viên muốn dẫn độ sẽ phải chuyển ngay vụ việc này cho các cơ quan có thẩm quyền truy tố. Cơ quan có thẩm quyền đó sẽ đưa ra quyết định của họ và tiến hành tố tụng theo một trình tự thủ tục giống như đối với những hành vi phạm tội khác có cùng mức độ nghiêm trọng phù hợp với pháp luật trong nước của quốc gia thành viên nói trên. Các quốc gia thành viên hữu quan sẽ hợp tác với nhau trong quá trình tố tụng và về chứng cứ, để đảm bảo tính hiệu quả của việc truy tố. Khoản 15 còn quy định các quốc gia thành viên có thể từ chối yêu cầu dẫn độ với lý do hành vi phạm tội cũng liên quan đến vấn đề tài chính quốc gia.

Ngoài những quy định của điều 16, việc dẫn độ còn phải tuân thủ các nguyên tắc về dẫn độ được án định trong quốc tế công pháp nữa.

2.- Nguyên tắc “In dubio pro reo”

Cho đến nay, trong danh sách những người bị truy nã của Cảnh Sát Quốc Tế (Interpol), người ta không thấy tên Trịnh Xuân Thanh. Điều này cho thấy bằng chứng (evidence) về tội phạm của Trịnh Xuân Thanh mà cơ quan tư pháp Hà Nội đưa ra không thuyết phục được.

Donald Trump và nhóm cuồng Trump chẳng biết gì về luật pháp, thường coi những lời tố cáo đối phương đều là tội phạm, nhất là các tin được phổ biến trên Wikileak.  Nhưng với luật pháp, những lời tố cáo chỉ được coi là thông tin (information). Những thông tin đó nhiều khi không giúp tìm ra tội phạm mà chỉ là những lời mạ lỵ phỉ báng. Nguyên tắc của hình luật là “In dubio pro reo” tức khi có nghi vấn, phải coi người bị tố cáo là không có tội.

Với những quy định chặt chẽ của luật dẫn độ, Hà Nội thấy khó vượt qua được. Ngoài ra, trong một chế độ thường coi “miệng tao là luật”, những người thi hành luật pháp thường không được huấn luyện đầy đủ, nên khó tiến hành các cuộc tranh tụng quốc tế. Hà Nội nhận ra những yếu kém đó nên đã không cho tiến hành thủ tục dẫn độ đối với Trịnh Xuân Thanh mà cho đi bắt cóc!

MỘT VỤ BẮT CÓC NGANG NGƯỢC

Chiều ngày 31.7.2017, bà Lê Thị Thu Hằng nói trong cuộc họp báo: “Thông báo ngày 31.7.2017 của Bộ Công an và đã được báo chí đăng tải, theo đó ngày 31.7.2017 Trịnh Xuân Thanh đã ra trình diện và đầu thú. Hiện nay, các cơ quan chức năng đang tiến hành điều tra.”

1.- Diễn biến của vụ bắt cóc

Trong một cuộc họp báo, Văn phòng Công Tố Đức tại Berlin cho biết Trịnh Xuân Thanh đã bị bắt cóc ngay trước Khách Sạn Sheraton Berlin Grand Hotel Esplanade ở quận Tiergarten, Berlin, hôm 23/7 trong lúc ông đang ngồi trên ghế công viên ở sát bên cạnh dòng sông trên đường Lützowufer. Camera trên đường phố và Camera của Sheraton Hotel đã ghi lại rõ hình ảnh bọn bắt cóc và luôn cả chiếc xe van màu đen, mang bản số Cộng Hòa  Szech. Cảnh sát đã nắm chắc sự kiện bắt cóc qua hình ảnh video – chiếc xe van đen mang bản số Cộng Hòa Szech đã chạy sang Pháp qua ngả Belgium.

 Sở Cảnh sát Đức cho biết ở Berlin có tổng cộng hơn 15.000 CCTV cameras, trong số này có 3.200 cameras chuyển hình ảnh thẳng về Trung Tâm Chống Khủng bố của Cảnh sát. Theo Cảnh sát Đức, An ninh sứ quán Việt Nam tại CHLB Đức đã phối hợp cùng một băng đảng xã hội đen tại Cộng Hòa Szech để thực hiện vụ bắt cóc này. Bí Thư Thứ Nhất Đại Sứ Quán Việt Nam tại CHLB Đức là Nguyễn Đức Thoa đã có hình trong video an ninh tại Khách Sạn Sheraton Berlin Grand Hotel trong thời điểm bọn bắt cóc vũ trang áp tải Trịnh Xuân Thanh lên chiếc xe đậu trước khách sạn này. Ông Thoa đã bị Cảnh sát Đức áp tải lên Phi Trường Schönefeld ở Berlin và trục xuất trong một chuyến bay gần nhất.

Tối thứ tư ngày 3.8.2017. chương trình Heute Journal của Đài truyền hình quốc gia Đức ZDF, một trong 2 đài truyền hình lớn nhất nước Đức, đã dành hơn 3 phút tường thuật về vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh ở Berlin rồi áp tải đến phi trường ở một nước Đông Âu (phi trường Prague ở Szech). Tại đây đã có một chiếc máy bay chờ sẵn, Trịnh Xuân Thanh được đặt trong một chiếc cáng thương, và các nhân viên mật vụ ngụy trang người chăm sóc bệnh nhân đã đem ông lên máy bay và đưa về Việt Nam. Cộng Hòa Szech đang mở cuộc điều tra.

2.- Nhận diện ra người phụ nữ cùng bị bắt

Video cũng giúp nhiều người nhận diện ra người phụ nữ cùng ngồi với Trịnh Xuân Thanh trên ghế công viên bên bờ sông khi bị bắt, đó là cô Tô Linh Hương, con của ông Tô Huy Rứa, Ủ̉y viên Bộ Chính tri, cựu Trưởng ban Tổ chức Trung ương Đảng, một nhân vật đầy quyền lực trước đây. 

Tô Huy Rứa là người đỡ đầu cho Trịnh Xuân Thanh. Ngày 14.4.2012, ông Rứa đã đưa cô Hương mới 24 tuổi vào làm Chủ tịch HĐQT Công ty Cổ phần Đầu tư Xây dựng Vinaconex do Trịnh Xuân Thanh thành lập. Nhưng công ty này lại quá tai tiếng về lỗ lã và liên tục làm vỡ đường ống nước Sông Đà nên ít tháng sau ông Rứa phải rút cô Hương ra. Những người đỡ đầu cho Trịnh Xuân Thanh đã bị cất chức và điều tra, nhưng ông Rứa chưa bị đụng đến vì là “người đồng hành” với Nguyễn Phú Trọng. Cô Hương đã qua tị nạn ở Đức và được nói là bồ nhí của Thanh. Nhiều người tin rằng Công an đã dùng Tô Linh Hương làm “chim mồi” để bắt Trịnh Xuân Thanh. Không ai biết cô Hương hiện đang ở dâu.

3.- Phản ứng của chính quyền Đức

Thông cáo của Bộ Ngoại giao Đức ra hôm 2/8 cho biết chính phủ Đức “không nghi ngờ” gì việc Bộ Ngoại giao Việt Nam và mật vụ có dính líu vào vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh hôm 23/7, và việc này “vi phạm luật pháp Đức và quốc tế.” Ông Martin Schaefer, phát ngôn Bộ Ngoại giao Đức, nói rằng vụ việc này “có khả năng ảnh hưởng nặng nề tới các mối quan hệ (giữa 2 nước).” Ông gọi đây là “một sự bội ước lòng tin vô cùng lớn.” Chính quyền Berlin cũng nói rằng Việt Nam đã “bội tín” sau khi từng yêu cầu dẫn độ ông Thanh về nước khi Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc dự hội nghị G20 ở Đức hồi đầu tháng trước. Ông nhấn mạnh:

“Chính phủ Liên bang Đức yêu cầu phải để ông Trịnh Xuân Thanh quay trở lại Đức ngay lập tức để hồ sơ đề nghị dẫn độ và đơn xin tị nạn được xem xét theo đúng trình tự pháp lý.”

4.- Dùng trò cãi chày cãi cối

Tối 3/9, đài truyền hình VTV của Việt Nam đã cho chiếu đoạn phim được nói là đã quay ngày 31/7. Trong phim, Trịnh Xuân Thanh ngồi ở địa điểm không xác định, nói ông đã “suy nghĩ không chín chắn” và “đành phải về để đối diện sự thật”. Ông nói “cần về gặp lại mọi người, đặc biệt là những lãnh đạo để báo cáo nhận khuyết điểm, xin lỗi”. VTV cũng đưa hình về “đơn xin tự thú” viết tay ghi ngày 31/7 tại Hà Nội, được nói là của ông Thanh.

Bà Petra Schlagenhauf, luật sư của Trịnh Xuân Thanh ở Đức, nói với BBC sau khi xem đoạn phim: “Đây là ‘tự thú’ ép buộc. Ông ấy bị bắt cóc. Chúng tôi biết, cảnh sát Đức biết, chính phủ Đức biết.” Bà nói thêm: “Tôi lo ngại cho sức khỏe thân chủ. Ông ấy trông rất tệ.”

Hôm thứ Sáu 4.8.2017, Ngoại trưởng Đức Sigmar Gabriel tuyên bố Đức đang cân nhắc các biện pháp trả đũa Việt Nam vì cáo buộc Hà Nội bắt cóc ông Trịnh Xuân Thanh ngay tại Berlin. Ông nhắc lại Đức đã yêu cầu một sĩ quan tình báo Việt Nam rời Berlin vì tin rằng ông này liên quan đến việc bắt cóc. Ông nói: “Chúng tôi đòi hỏi ông ta ra đi vì chúng tôi rất tin rằng ông ta liên quan vụ bắt cóc,”.

Ông nói thêm ông Trịnh Xuân Thanh “bị đưa ra khỏi Đức, bằng các biện pháp mà chúng tôi tin rằng người ta xem trong các phim hình sự về Chiến tranh Lạnh. Đây là điều chúng tôi không thể chấp nhận.”

Cả thế giới chẳng ai tin vào những lời biện bác của nhà cầm quyền Hà Nội nên mọi kịch bản cãi chày cãi cố đều vô ích.

TẠI SAO HÀ NỘI PHẢI XỬ DỤNG HÀNH ĐỘNG TỒI TỆ NÀY?

Đã có rất nhiều nhận xét khác nhau về việc Đảng CSVN phải cho bắt cóc Trịnh Xuân Thanh đưa về nước, nhưng giả thuyết được coi là thuyết phục nhất là vấn đề thanh toán nội bộ: Phe Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng phải thanh toán xong phe Nguyễn Tấn Dũng, một nhóm được coi là có quyền lực và tham nhũng lớn nhất trong Đảng CSVN từ trước đến nay, để trừ hậu họa.

Chúng tôi xin nhắc lại rằng khi Nguyễn Tấn Dũng được tái đắc cử Thủ Tướng nhiệm kỳ thứ 2 vào ngày 25.7. 2011, lúc đó Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa XI (2011 – 2015) có 175 ghế Ủy viên Trung Ương chính thức thì phe Dũng chiếm đến 70%, còn 30% thuộc về các phe khác, nên Dũng làm mưa làm gió. Nay Nguyễn Tấn Dũng đã bị mất chức, nhưng còn khoảng 50% những người theo Dũng vẫn liên kết với nhau chống Nguyễn Phú Trọng vì sợ bị thanh toán, mất cả chì lẫn chài.

Vụ tham nhũng điển hình nhất của tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng vẫn Tập đoàn Dầu khí Việt Nam màTổng Công ty Cổ phần Xây lắp Dầu khí Việt Nam phụ thuộc. Trong thư tố cáo được phổ biến trên Facebook vào tháng 3 năm 2017, Trịnh Xuân Thanh đã tố cáo các cán bộ bán dầu gồm Công an, Hải Quan, Dầu khí… đã ăn trộm dầu ở các mỏ dầu ngoài khơi Vũng Tàu và bán cho nước ngoài. Ví dụ xuất bán 100.000 tấn dầu thì tàu mua chỉ trả 70.000 tấn qua ngân hàng có hoá đơn, còn 30.000 tấn thì họ trả bằng tiền mặt ngay trên tàu với giá chỉ bằng 50% giá thị trường và khoản tiền này không được đưa vào sổ sách. Thư tố cáo nói rõ từ ngày Nguyễn Tấn Dũng lên làm Thủ tướng và Đinh La Thăng làm Chủ tịch Tập đoàn Dầu khí, thì khách hàng mua dầu khoảng 70% là Trung Quốc… Chỉ tính trong 10 năm Nguyễn Tấn Dũng làm Thủ tướng, mỗi năm Việt Nam xuất bán 20 triệu tấn dầu thô với lượng dầu thô ăn cắp khoảng 30% tức là khoảng 6 triệu tấn/năm. Mỗi tấn tính rẻ 600 đô, như vậy là băng đảng Nguyễn Tấn Dũng và Đinh La Thăng đã ăn gọn là 10 x 6 x 600 = 36 tỷ đô. Đó là chưa kể đến hàng trăm khoản tham nhũng khác từ ngành Dầu khí như mua sắm thiết bị, vật tư, chi phí khai thác, mua sắm tàu bè…

Sau khi bị mất chức Chủ tịch HĐQT Tổng công ty Cổ phần Xây lắp Dầu khí Việt Nam vì tổng công ty này bị thua lỗ trầm trọng trên 3.274 tỷ đồng, Thanh vẫn được thăng chức nhờ chạy chọt. Cuộc điều tra của Bộ Công An cho biết Thứ trưởng Bộ Nội vụ Trần Anh Tuấn đã nhận 3 triệu USD cho việc khen thưởng, tuyển dụng, trình Thủ tướng phê chuẩn bổ nhiệm Trịnh Xuân Thanh chức danh Phó Chủ tịch UBND tỉnh Hậu Giang. Hai Thứ Trưởng Bộ Nội Vụ khác là bà Trần Thị Hà và Nguyễn Duy Thăng cũng được chia chác. Bà Thứ trưởng Công Thương Hồ Thị Kim Thoa vừa bị cách chức cũng vì dính vào vụ ăn tiền của Trịnh Xuân Thanh. Chuyện Trịnh Xuân Thanh đi trốn một cách dễ dàng cũng là do sự sắp xếp của nhóm viên chức tham nhũng.


Với một vài sự kiện được trình bày trên, chúng ta thấy Trịnh Xuân Thanh là một trong các thủ phạm chính và là một nhân chứng quan trọng trong các vụ án tham nhũng thời Nguyễn Tấn Dũng. Nếu bắt được Trịnh Xuân Thanh, có thể dùng Thanh để thanh toán tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng.

Tập đoàn Nguyễn Phú Trọng biết rất rõ tác hại do vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh gây ra sẽ rất nghiêm trọng, nhưng nó không bằng những tác hại do sự vùng dậy của tập đoàn Nguyễn Tấn Dũng. Nếu Tập đoàn này vùng dậy được, tập đoàn Nguyễn Phú Trọng sẽ bị tan vỡ ngay. Còn những quan hệ với Đức dù bị mất đi, trong khoản năm hay mười năm sau vẫn có thể phục hồi lại được. Đó là lý do khiến tập đoàn Nguyễn Phủ Trọng chọn giải pháp bắt cóc Trịnh Xuân Thanh.

Lữ Giang