Wednesday, July 29, 2015

Vụ án con gái thuê người giết cha mẹ và những sự thật đằng sau một âm mưu


Khi Jennifer Pan bị bắt vào năm 2010 vì đã thuê người giết cha mẹ của mình, động cơ của cô gái này dường như rất rõ ràng: cha mẹ của cô gái 24 tuổi ngăn cấm cô hẹn hò với bạn trai của mình, vì vậy Jennifer quyết định "phản pháo" lại.

Tuy nhiên, mới đây lại xuất hiện một bài viết của một nhà báo quen biết với Jennifer, người này đã cùng lớn lên với cô gái trẻ, đã làm sáng tỏ thêm phần nào những năm tháng lừa dối của Jennifer đối với cha mẹ mình, khiến cho mối quan hệ của họ rạn nứt và dường như sẽ không bao giờ lành.

Karen Ko, người từng học chung từ trường tiểu học với Jennifer và hiện đang làm việc cho tờ báo Toronto Life đã viết rằng Jennifer từng là một học sinh ưu tú và còn là một vận động viên trượt băng của nhà trường.

Nhưng vào năm lớp 8, sau khi bị "mất" danh hiệu đứng đầu lớp, Jennifer bỗng không còn chăm học hành nữa và điểm số thì bắt đầu tụt hạng dần. Điều đáng nói là cả cha mẹ của Jennifer là bà Bich Ha và ông Huei Hann không bao giờ biết đến chuyện này. Ko mô tả ông Hann là một người cha mẫu mực, người đã từ bỏ tất cả mọi thứ để đưa gia đình đến Canada và làm việc tại một xưởng sản xuất không mệt mỏi để hai đứa con của mình có thể có được một cuộc sống tốt hơn. Cũng giống như nhiều người cha mẹ nhập cư khác, ông Hann mong con mình luôn là học sinh giỏi nhất trong lớp học, như vậy mới mong chúng được nhận vào những trường đại học tốt và sẽ kiếm được một công việc có mức lương cao. Chính vì biết cha mẹ đặt quá nhiều kỳ vọng vào mình, Jennifer đã quyết định giả mạo phiếu báo điểm của mình để tất cả các môn học đều được điểm A. Ko kể rằng Jennifer đã dùng kéo để cắt dán những giấy báo điểm cũ, rồi dùng máy sao chép lại những giấy báo điểm đó. Lúc đó, hầu hết các môn học của Jennifer đều được điểm B, nhưng đối với gia đình nghiêm khắc của cô thì đó là điểm số không thể chấp nhận được.

Cũng theo Ko, mức điểm của Jennifer thời trung học đủ tốt để cô bé này được nhận vào trường Ryerson University sớm hơn các bạn khác. Jennifer định dành hai năm để học ở trường này, sau đó chuyển đến học ở trường đại học Toronto để nghiên cứu dược lý, đúng theo ước vọng của cha cô.

Tuy nhiên, vào đúng học kỳ cuối cùng, Jennifer không thể vượt qua được môn toán, khiến cô không thể tốt nghiệp và trường Ryerson rút lại lời mời của họ. Nhưng thay vì cố gắng, Jennifer chọn cách giả vờ như không có gì xảy ra, vẫn nhận món quà từ cha mình là một chiếc máy laptop mới. Thậm chí Jennifer còn tìm mua cả sách cũ để chuẩn bị đi học. Cô gái này còn giả mạo giấy tờ để đưa cho cha mẹ của mình rằng cô được nhà trường cho vay học phí và còn giành được học bổng trị giá 3000 Mỹ Kim.

Khi trường học bắt đầu, Jennifer cũng xuống khu trung tâm thành phố mỗi ngày như mình thực sự đi học, nhưng thay vì đến trường, cô vào những thư viện công cộng và tìm sách đọc. Sau hai năm "đi học" như vậy, cha của Jennifer bắt đầu đặt câu hỏi với con gái về chuyện chuyển trường đến University of Toronto. Một lần nữa, cô gái này lại nói dối cha mẹ mình rằng cô đã được chấp nhận vào trường và còn xin phép cha mẹ cho mình chuyển đến nhà một người bạn sống trong trung tâm thành phố những ngày trong tuần để tiện việc đi học, nhưng thực tế Jennifer đến sống cùng người bạn trai thời trung học. Lại hai năm nữa trôi qua, và thời hạn tốt nghiệp đại học cũng đến. Lần này, Jennifer và bạn trai của mình - Daniel Wong - tìm một người để làm giả bảng điểm đại học loại giỏi cho mình. Sau đó cô nói với cha mẹ mình rằng vì số sinh viên tốt nghiệp quá nhiều nên trường đại học chỉ cho phép mỗi sinh viên mời một người thân đến dự lễ tốt nghiệp. Nhưng vì không muốn cha hay mẹ mình cảm thấy buồn nên Jennifer quyết định đưa vé của mình cho một người bạn.

Sự lừa dối kéo dài gần một thập niên của cô gái trẻ cuối cùng cũng sụp đổ khi cô nói với cha mẹ rằng mình được nhận vào làm tình nguyện viên tại một phòng xét nghiệm máu thuộc bệnh viện SickKids. Cha của Jennifer bắt đầu thấy nghi ngờ khi thấy con gái làm việc tại một bệnh viện mà lại không có đồng phục hay thẻ nhân viên như những người khác. Vì vậy, một hôm ông Hann khăng khăng đòi đưa con gái đến nơi làm việc, ông còn dặn vợ mình đợi sẵn bên trong bệnh viện để tìm hiểu thực hư mọi chuyện. Sáng hôm sau, ông gọi cho người bạn mà bấy lâu nay Jennifer vẫn nói là sống chung và phát hiện ra rằng con gái mình chưa bao giờ đến đó sống.

Sau khi "thu thập được toàn bộ bằng chứng", hai ông bà Pan quyết định nói chuyện thẳng thắn với con gái của mình. Jennifer thừa nhận rằng mình chưa bao giờ đi học ở trường University of Toronto và đã sống ở nhà bạn trai suốt thời gian qua. Tuy nhiên, cô gái này vẫn giấu chuyện mình không được trường Ryerson nhận học và vẫn chưa tốt nghiệp trung học. Ông Hann cảm thấy mình bị phản bội và đuổi con gái ra khỏi nhà, nhưng người mẹ đã năn nỉ ông cho phép Jennifer tiếp tục ở trong nhà nhưng phải tuân theo những quy định nghiêm ngặt.

Trong hai tuần đầu tiên, Jennifer bị cấm không được sử dụng máy tính hay điện thoại. Sau đó, cô chỉ được sử dụng những thứ này khi có mặt cha hoặc mẹ của mình. Bị cấm gặp mặt bạn trai, mối quan hệ giữa Jennifer và Daniel trở nên hục hặc. Kết quả là bạn trai của Jennifer bắt đầu hẹn hò với một cô gái khác tên Christine. Tuy nhiên, nguyên nhân mà Jennifer quyết định giết cha mẹ của mình không phải vì bị ngăn cấm chuyện tình cảm. Mà chỉ sau khi cả hai quay lại với nhau, cặp đôi đã cùng lên kế hoạch để giết hại ông bà Pan, để Jennifer có thể thừa kế khoản tài sản 500,000 Mỹ Kim và cả hai sẽ sống cùng nhau.


Ông Huei Hann Pan cùng vợ Bich Ha. photo courtesy: Court Exhibit.

Daniel chính là người giới thiệu Jennifer với một trong những kẻ giết người, Lenford Crawford, người này đồng ý giết ông bà Pann với giá 10,000 Mỹ Kim. Nhưng Jennifer vẫn tỏ ra chần chừ trước khi đưa ra quyết định. Cuối cùng, Dainel nói rằng sẽ quay lại với cô bạn gái Christine nếu Jennifer không nhanh chóng quyết định. Sau một lúc do dự, Jennifer nhắn tin cho Daniel rằng:

"Em muốn làm chuyện này cho bản thân em."

Âm mưu của Jennifer và Daniel vẫn tiếp tục diễn ra như đã định. Ngày 08 tháng 11 năm 2010 là ngày đúng theo thoả thuận mà vụ tai nạn được sắp đặt trước sẽ xảy ra. Trong khi người mẹ đang nằm xem TV và cha mình đang ngủ trong phòng, Jennifer gửi tin nhắn cho những kẻ giết người và ra hiệu cho chúng vào trong nhà. Crawford và các đồng phạm - David Mylvaganam và Eric Carty vào bên trong ngôi nhà bằng cửa trước, mang theo những khẩu súng. Chúng đưa ông Hann xuống phòng khách, và giả vờ như đang lục kiếm tài sản. Để tránh bị nghi ngờ, chúng còn trói tay Jennifer lại.

Sau khi lấy một số tiền, chúng dẫn ông bà Pann xuống tầng hầm của ngôi nhà và bắn nhiều phát đạn vào hai người. Đợi cho những kẻ này chạy trốn, Jennifer mới rút điện thoại trong túi quần ra và gọi cho 911, lúc này ông Hann cũng bất ngờ đi lên từ tầng hầm. Ông đã may mắn sống sót sau khi bị bắn vào mặt. Ông được đưa đến bệnh viện và bị hôn mê suốt ba ngày liền. Khi tỉnh dậy, ông nói với các nhà điều tra về những gì đã xảy ra và nhìn Jennifer một cách đầy nghi ngờ. Ông Hann nói rằng đã nhìn thấy con gái mình nói chuyện với một trong những tên cướp giống như những người bạn, và rằng khi những tên cướp dẫn Jennifer đi xung quanh ngôi nhà để giả vờ tìm kiếm của cải, chúng không trói tay của Jennifer ra đằng sau.

Các nhà điều tra đã hù doạ Jennifer rằng họ đã biết tất cả, Jennifer đành thú nhận đã thuê những tên cướp để giết cha mẹ mình. Nhưng Jennifer tiếp tục nói dối rằng cô ta đã làm lành với cha mẹ mình và huỷ kế hoạch giết họ, nhưng không hiểu sao những kẻ giết người vẫn ra tay. Cảnh sát không tin vào những lời biện hộ của Jennifer và cô ta bị bắt giữ ngay sau đó, ngoài ra còn có người bạn trai và ba kẻ đã đột nhập vào nhà của ông Hann. Tất cả đều bị buộc tội giết người, âm mưu giết người.

Đến tháng 12, Jennifer bị kết án tội danh giết người và lãnh án tù chung thân và không được khoan hồng trong vòng 25 năm. Daniel, Crawford và Mylvaganam cũng bị cùng mức án, còn phiên toà xử Carty đã bị dời lại đến đầu năm 2016. Ban đầu, một thẩm phán đã ra lệnh cấm Jennifer giao tiếp với gia đình của mình. Luật sư của cô đã yêu cầu thẩm phán bãi bỏ lệnh cấm này và nói rằng Jennifer muốn nói chuyện với gia đình mình nếu họ muốn. Tuy nhiên, có vẻ như ông Hann không còn muốn nhìn mặt cô con gái của mình nữa. Trong tuyên bố gửi đến toà án, ông liên tục nói về việc cái chết của vợ ông đã thay đổi cuộc sống của cả gia đình:

"Khi vợ tôi mất, tôi cũng mất luôn đứa con gái mà bấy lâu nay tôi vẫn yêu thương và tin tưởng. Tôi cảm thấy như mình không còn gia đình nữa. Một số người nói rằng tôi nên cảm thấy may mắn vì vẫn sống sót, nhưng thực tâm tôi nghĩ mình đã chết từ ngày hôm đó. Tôi hy vọng con gái tôi, Jennifer, suy nghĩ về những gì đã xảy ra với gia đình của nó và sẽ trở thành một người tốt sau này."

Linh Lan (Theo Daily Mail)

Sunday, July 26, 2015

Quang Lê lên tiếng về việc danh ca Bạch Yến tố lừa đảo

Cách đây 4 tháng (25/10/2014), Bạch Yến thông tin với phóng viên nội dung Quang Lê không trả tiền kịch bản cho nhà báo, biên kịch Đoàn Thạch Hãn (tức nhà thơ Đoàn Kế Tường).
Trước đó 2 tuần, ông Hãn đã qua đời. Theo nữ danh ca, Quang Lê đã lừa đảo, quỵt tiền của người chết - tức nhà thơ Đoàn Kế Tường - số tiền 5 triệu đồng. Quang Lê bị danh ca Bạch Yến tố.
Phía Quang Lê cho biết, anh đã đọc bài báo này ngay vào thời điểm nó vừa được đăng tải nhưng đã quyết định im lặng vì không muốn làm lớn chuyện, lời qua, tiếng lại với tiền bối Bạch Yến.

Giọng ca Huế chia sẻ, anh đã ứng trước cho nhà báo Đoàn Thạch Hãn số tiền là 10 triệu đồng (tổng tiền chi phí kịch bản là 50 triệu đồng) khi chỉ mới vừa nhận kịch bản phác thảo chứ chưa hoàn chỉnh. Theo đó, đôi bên đã hẹn sẽ giao số tiền 40 triệu đồng còn lại khi tác giả đã hoàn thành bản thảo. Đạo diễn MV Quê em mùa nước lũ – Tuấn Chelsea là người chuyển tiền giùm cho Quang Lê. Tin nhắn với nội dung nhà báo Đoàn Thạch Hoãn đã nhận số tiền cọc 10 triệu này vẫn còn được Tuấn Chelsea lưu giữ.


Thế nhưng, trong thời gian kịch bản chưa hoàn thành ông Đoàn Thạch Hãn đột ngột qua đời. Nhận được tin này Quang Lê đã thông qua đạo diễn Tuấn Chelsea để chia buồn với gia đình ông chứ không lên tiếng đòi lại số tiền 10 triệu đồng đã ứng trước cho kịch bản.

"Danh ca Bạch Yến một là đã không hiểu rõ sự tình, hai là biết nhưng cố tình đánh lận con đen, vu khống cho tôi và dùng những lời lẽ nặng nề như quỵt nợ người chết 5 triệu đồng" - Quang Lê chia sẻ. Nam ca sĩ phủ nhận.

Nói thêm về kịch bản và mối liên quan giữa Bạch Yến - Đoàn Thạch Hãn, nam ca sĩ Quang Lê cho biết, nhà báo Đoàn Thạch Hãn là người quen, do nữ danh ca giới thiệu cho anh để viết kịch bản về cuộc đời của nhạc sĩ Lam Phương. Trong đó, Bạch Yến đã có buổi chia sẻ thân mật với Quang Lê về việc là người tình đầu tiên của Lam Phương và sau đó yêu cầu anh phải trả cát-xê cho bà với giá là 5.000 USD khi tiết lộ những thông tin này. Tuy nhiên, Quang Lê chỉ đưa cho bà số tiền cảm ơn khoảng 5 triệu đồng. Quang Lê cho rằng, đây chính là nguyên nhân khiến Bạch Yến không hài lòng và "dựng chuyện", nói xấu mình.


"Tôi đã nhắn tin nói rõ với danh ca Bạch Yến, khi những thước phim quay chia sẻ về mối tình của Bạch Yến với nhạc sĩ Lam Phương được sử dụng trong bộ phim thì sẽ sẵn sàng chi trả số tiền theo yêu cầu đó, thậm chí là 10.000 USD cũng đồng ý. Tuy nhiên, buổi nói chuyện ngày hôm đó chỉ có tính chất tham khảo và dùng làm tư liệu nên tôi không thể trả số tiền cát-xê nhiều như vậy" - anh nói.

Nói về nguyên nhân khiến anh buộc phải lên tiếng về ồn ào này trong những ngày đầu năm mới, Quang Lê cho hay, trong thời gian Tết Nguyên đán vừa qua, anh trở về thăm gia đình, có dịp gặp lại một số bạn bè của mình và nghe họ nhắc lại câu chuyện với nhiều thái độ nghi vấn. Đó là lý do vì sao mãi đến hơn 4 tháng sau của vụ việc, anh mới quyết định lên tiếng nhằm mục đích giải tỏa hiểu lầm với những người thân bên cạnh mình.

Hiện ca sĩ Bạch Yến chưa lên tiếng sau khi ca sĩ Quang Lê phủ nhận sự việc như trên.

Dưới đây chúng tôi xin trích bài viết của Trần Quốc Bảo đăng trong tuần báo Việt Tide phát hành ngày 3 và ngày 10 tháng 10 năm 2014)

Cách đây không lâu, người viết có nhận được một bài báo từ VN nói về ca sĩ Bạch Yến khá chi tiết do cậu em Hải Triều gửi sang, H.T ghi: "Anh đọc đi, bài viết của nhà báo Đoàn Thạch Hãn viết về tiếng hát Đêm Đông thú vị lắm..". Đọc xong, tôi đinh ninh tác giả bài viết và người ca sĩ được đề cập chắc phải là thân thiết lắm nên Ông mới nắm rõ những thông tin chính xác như thế.. Đến khi có dịp gặp lại chị Bạch Yến tại Mỹ, chị cho biết: "Khi bài này được đăng lên các báo, chị chưa hề gặp, chưa quen, chưa biết gì về anh ĐTH". Ôi trời.. chuyện này mới thật hấp dẫn đây. Nhân dịp nghe tin anh Đoàn Thạch Hãn từ trần 2 tuần trước, nhớ lại chuyện cũ, tôi gửi email đến chị hỏi lý do nào một người không quen, không biết lại nắm rõ mọi chuyện của chị như vậy, Bạch Yến hứa khi rảnh rỗi sẽ viết về  anh ĐTH và sự gặp gỡ ngộ nghĩnh kỳ lạ buổi đầu tiên.

Và khoảng 3 tuần sau ngày mất của nhà báo Đoàn Thạch Hãn, lá thư của ca sĩ Bạch Yến đã hồi âm trong tuần này:

"Em Trần Quốc Bảo ơi,

Chị tình cờ đi Saigon thâu thanh theo lời mời của một ca sĩ trẻ bên Canada, nhân dịp này chị được gặp quen anh Đoàn Thạch Hãn (ĐTH) tên thật là Đoàn Kế Tường. Từ năm 2012 anh chị được nhiều bạn chuyển bài viết của một văn sĩ viết rất rõ về chị. Chị vừa ngạc nhiên vừa thích thú và rất tò mò nên mỗi khi đi diễn bất cứ gặp nhà văn, nhà báo nào cũng hỏi tìm từ Pháp tới Mỹ. Rồi một hôm sắp hát cho "live show" của Ca sĩ Hiền Thục ở Việt Nam tới phỏng vấn lại quên vì đông ký giả quá lu bu không dám hỏi!

Một hôm có một ký giả trẻ xin hẹn để phỏng vấn riêng vì hôm họp báo chưa phỏng vấn kịp. Không chút ngần ngại chị cho hẹn liền vì hôm sau đó chị không đi thâu. Người ký giả trẻ đó là Mai Quỳnh Nga (MQN). Hôm cô tới gặp chị đang đứng ngoài ngõ chờ, tuy nơi chị ở nằm trên đường lớn nhưng số nhà đổi tới lui sao không biết mà ai tới địa chỉ này đều bị đi lạc khoảng 15 tới 20 phút vì vậy muốn cho người tới đó không bị lạc, chị phải ra đường đứng. Đỡ quá, cô Mai Quỳnh Nga tới đúng chốc rủ chị đi với cô, cô hỏi chị dám đi "xe máy" (xe Honda/moto/scooter) không ? Chị chẳng suy nghĩ trả lời liền "dám chớ" (dù lo nhưng không thối lui) vì xe gắn máy bên Việt Nam chạy bạo tới đèn đỏ lòn sau xe hơi chạy tới tắp không ngừng. Rất nguy hiểm.

    Vừa leo lên xe chị tự nhiên hỏi: "Em có quen nhà văn hay nhà báo Đoàn Thạch Hãn không?". Cô MQN trả lời gọn "dạ biết". Mình chỉ hỏi bâng quơ thôi thì không ngờ cô MQN biết, rất ngạc nhiên vì cô MQ Nga rất trẻ.  Sau phỏng vấn hai chị em chia tay vui vẻ bình thường nhưng không ngờ sáng hôm sau cô MQ Nga gọi cho số đt của anh Đoàn Thạch Hãn (ĐTH) chị mừng quá gọi liền để xin được gặp người viết về chị quá cặn kẽ thật hay mà chị chưa hề quen.

- A lô, xin lỗi anh có phải anh Đoàn Thạch Hãn không?

Đầu dây bên kia trả lời với giọng hơi rụt rè chị liền tự giới thiệu: "Tôi là ca sĩ Bạch Yến..." Anh ĐTHãn vui lên liền xin phép cho anh kể vì sao anh biết về chị (Bạch Yến) rõ như vậy. Năm anh lên 18 đã nghe chị hát bài Đêm Đông rất lạ không giống ai và cũng không ai giống cách hát của chị. Anh rất thích và còn văng vẳng tiếng hát của chị mỗi lần nghe bất cứ ai hát Đêm Đông. Anh rất lịch sự xin phép chị cho anh nói vài lời... Chị vui vẻ để anh tự nhiên mà điện thoại hết bin (battery/batterie) hồi nào không hay! Cũng may lúc anh ĐT Hãn vừa trả lời điện thoại chị đã ngỏ ý mời anh hôm nào cho phép chị mời tách cà phê. Chị chưa quen nên không dám sổ sàng mời mộc huyên thiêng. Anh lễ phép nhận lời.

Lát sau chị gắn điện một hồi điện thoại reo trở lại thì được anh ĐTH gọi lại kể tiếp; .... Nghe anh kể chị rất cảm động nhứt là khi anh nói: "tôi có ý định tới cuối đời "chưa làm được những điều tôi mơ ước" anh nghĩ khi anh về hưu sẽ trở về quê anh ở Quảng Trị để khi lìa trần anh chỉ muốn được chôn cạnh mộ cha mẹ anh vì một đời tuổi trẻ thì đi lính xa vợ xa con mà bây giờ vợ con cũng di tản gần bốn mươi năm rồi, nhứt là vợ con anh sống bên Mỹ đầy đủ tiện nghi..., trong khi anh bị đi tù 14 năm trời ra tù vợ con đều đi xa qua sống bên Mỹ tốt quá rồi, nếu ở lại Việt Nam sống với anh chỉ thêm khổ! Vợ anh đã lấy chồng con anh vì xa anh lâu quá trở thành xa lạ. Anh ở lại dù tương lai không sáng lạng nhưng thà vậy còn hơn. Anh may mắn được trời cho chút khiếu viết văn cũng tạm vui. Anh nói đỡ : tôi có đông bạn yêu mến tôi, tôi rất vui.Tuổi trẻ của anh chỉ có bạn thân nhứt là những cuốn băng nhạc cassette cạnh anh hằng đêm ngoài chiến trường. Lẽ thường các anh chiến sĩ xa nhà trẻ thì trông thư tình. Lớn tuổi hơn thì nhắn gởi những thức ăn nọ kia hoặc xin gởi cho thuốc lá... Còn anh ĐTHãn chỉ xin băng nhạc thôi nhờ vậy anh thuộc rất nhiều bài và nhứt là những bài của anh Lam Phương anh thuộc làu.

Hôm sau lúc chị vừa thâu xong còn sớm ( khoảng gần 6 giờ chiều) được rảnh, chị liền gọi anh Đoàn Thạch Hãn mạo muội mời anh đi dùng cơm tối gần chỗ chị ở cho khi về đên có hơi khuya chị sẽ gọi người nhà tới chở về cũng tiện. Vì chị gọi bất ngờ anh không chuẩn bị nên xin gặp thẳng ở nhà hàng. Chị dặn anh cứ từ từ đến gặp chị. Chị tới tiệm cơm chờ đúng một tiếng không thấy ai, chờ thêm tiệm sắp đóng phía chị đang ngồi tức phía bên ngoài có nước chung quanh có cá vàng lội tung tăng óng ánh trông rất vui mắt.  Tiệm bắt đầu thưa khách và người làm cũng bắt đầu vô bên trong. Chị nghĩ anh ĐT Hãn chắc bị có gì thay đổi giờ chót nên đã hơn một tiếng mà vẫn không tăm hơi... Chị kiên nhẫn chờ thêm trời ơi bỗng thấy có người ôm bó bông Hồng bước vội vã về phía chị ngồi cười tươi vồn vã xin lỗi vì anh ở tận Quận 2 ra đay hơi xa... Anh không nói từ nhà anh vội chạy ngược ra Bến Thành để mua tặng chị bó hoa Hồng thật đẹp.  Cái đẹp hơn nữa là tấm lòng. Anh ấy thật lịch lãm dễ thương quá. Chị nghĩ sự gặp gỡ anh ĐT Hãn là định mệnh phải đúng ngày giờ có duyên mới gặp được anh ấy. Anh có tiền sống hằng ngày nhờ nghề viết kịch bản. Cùng lúc đó chị gặp lại Quang Lê tại Saigon đang có ý định thực hiện phim về cuộc đời anh Lam Phương và cần gấp người viết thành "truyện" về cuộc đời anh Lam Phương ... Chị giới thiệu Quang Lê cho anh ấy hai bên gặp nhau tính toán xong xuôi hôm sau gặp lại anh đưa đề cương 10 trang cho Quang Lê hớn hở lấy hứa gởi tiền trả nhưng ... Chị cũng đã quay cho Quang Lê rồi cũng hứa trả nhưng..."

Em Trần Quốc Bảo thân mến, 

Anh Đoàn Thạch Hãn bị tiểu đường rất nặng mà không cho chị biết. Hôm chị gặp anh lần đâu tiên chị thấy anh lui cui với cái điện thoại di động gọi ca sĩ Hồng Vân rồi gọi ca sĩ Lan Ngọc vì chị hỏi thăm hai người này ngay lúc vửa gặp anh. Không ngờ nơi chị dùng cơm tối hôm đó lại có phòng trà của ca sĩ Lan Ngọc.  Sẵn có mặt tại đó chị nán lại thêm chút để xuống phòng trà được nghe hai cô đó và các ca sĩ "trẻ" hát. Sau buổi gặp gỡ anh ĐTHãn lần đó anh xin phép được thỉnh thoảng gọi thăm chị

Anh chỉ kể nhiều về những người cùng chung tù với anh như Duyên Anh, bác sĩ Nguyễn Đan Quế là ông xã chị Tâm Vấn ca sĩ ...  Anh Duyên Anh được thả ra sớm rồi được đoàn tụ gia đình bên vợ đi Pháp sống. Nhiều người khác được thả ra vẫn còn ở lại Việt Nam như anh ấy phải sống vất vưởng như nhiều anh em sau khi đi tù ra. Anh nói: "Chuyện đó chắc chị được nghe nhiều rồi tôi không cần kể ? Rồi anh chỉ thở dài nhè nhẹ". Chị đổi đề tài cho không khí đỡ nặng, liền nói: "Thưa anh tôi sẽ hát tại phòng trà WE vào thứ Sáu 28 tháng 2 (2014) nếu anh có rảnh tôi xin phép mời anh đến nghe. Anh nhận lời mời không chút do dự. Đó là lần đầu tiên anh ĐTHãn thật sự được nghe chị hát bằng xương bằng thịt, một "live show". Sau buổi diễn anh nói: "Được nghe chị hát rất vui, mà chị còn háthay hơn tôi tưởng tượng là điều tôi rất mừng. Vì bây giờ đã trên năm mươi năm rồi từ ngày tôi nghe chị hát đầu tiên mà không ngờ gặp được chị còn hát khoẻ. Hôm 28/2 anh ĐTHãn lại tặng chị một lẵng hoa thật đẹp chị rất thích nhưng rất thương người văn sĩ tài ba bất hạnh phải sống trong hoàn cảnh chật vật thiếu tình yêu, tình gia đình, thiếu sức khoẻ, thiếu vật chất... Nhưng anh chưa hề một lần hé môi trách đời hay trách ai. Anh có quan niệm rất can đảm chấp nhận những thiếu thốn, những bất công mà anh đã và đang sống. Anh không hận thù không than vãn về bất cứ gì

Một hôm chị được ca sĩ Cẩm Vân kể nhân một buổi cơm thân mật do cô Cẩm Vân đãi. Cô trách khéo ĐTHãn đã có lần vừa cưới một thiếu nữ vừa đẹp vừa yêu quý anh nhưng tại sao chỉ một ngày thôi mà đã chia tay ? Anh không trả lời chỉ cười nhẹ. Khi anh và chị gặp riêng thì anh tự kể lý do vì sao anh chia tay người phụ nữ đó sớm tới vậy? Anh nói: "hai người muốn sống chung thì ít nhứt anh phải có điều kiện trước tiên là vật chất tuy đôi bên đã rõ hoàn cảnh nhau trước rồi mới đi tới hôn nhân. Nhưng khi đưa cô dâu về nhà anh thấy mình thiếu thốn quá, cô dâu mới, đẹp trẻ mà lủi thủi sống trong căn gác trọ nhỏ bé cực khổ khó khăn với anh, anh thấy thương tội nghiệp quá nên không dám giữ thiếu phụ đó. Anh thấy tương lai của hôn nhân là một ích kỷ, chỉ được phần anh vì người ta yêu "Văn và Thơ" của anh mà phải chịu đựng cảnh sống chật vật này mãi rồi sẽ có ngày đổ vỡ. Hôm đó chị mới thật sự khám phá anh ĐT Hãn vừa rất chật vật vừa đang có bịnh tiểu đường rất nặng, bịnh gan... Mà không than thở chán đời, quá can đảm ! Lúc nào cũng bình thản cười nhẹ.  Anh ĐT Hãn chưa lần nào để chị trả một lần dù chỉ một tách trà hay cà phê. Thật là một con người lịch lãm.

Em Trần Quốc Bảo ơi,

Chị không đánh bóng thổi phồng về người bạn chị vừa mới gặp mới quen vỏn vẹn trong vài tuần mà thật sự chị có cảm tưởng như quen anh từ lâu lắm rồi. Vì mỗi lần chị nhắc tới ai hay một toà nhà hay một bản nhạc cổ xưa, anh đều có quan niệm rất "trung lập" (neutral) không méo mó không thiên vị. Anh giải thích phân tách một cách rành mạch lưu loát những tìm hiểu thắc mắc của chị về quê hương yêu dấu mà chị đã rời xa từ năm 1961. Chị ngạc nhiên nhứt là anh phân tách về nhạc của anh Lam Phương một cách rất sâu sắc với đầy quý mến. Anh ĐT Hãn nói: "Thưa chị, tôi xin phép nói về cảm nghĩ của tôi về nhạc anh Lam Phương (LP); Anh LP là người miền Nam lời ca của anh rất chân tình mộc mạc không chải chuốt bóng bẩy như văn anh miền Bắc hay thâm sâu như anh miền Trung. Anh LP viết lời đúng theo tình cảm của con tim anh ấy. Anh "Nam Kỳ" dễ thương là ở điểm đó chị B.Y. à.

Tôi nhớ câu trong bài Thu Sầu: "Trên cao bao vì sao sáng. Rừng vắng có bao lá vàng là bấy nhiêu sầu..."
Bài Chờ Người: "Cầu xin cho Mây về vui với Gió. Dù có bao nhiêu đắng cay, muôn đời anh vẫn chờ em". Người đàn ông mà chờ ! Chuyện đó mới hiếm và nói lên nỗi nhớ thiết tha.

Bài Duyên Kiếp ngộ nghĩnh đượm màu quê hương rất dễ thương.

Chị nghe anh say sưa nói về nhạc của anh LP mà ngẩn cả người. Liền nói: "Thưa anh, từ trước tới giờ tôi không hề biết về nhạc anh LP hay và nổi tiếng cỡ nào,  không phải tôi chê nhạc anh ấy... Sến hay bình dân như nhiều người nghĩ. Không phải vậy đâu, vì sau khi anh LP đi lấy vợ, tôi không gặp lại rồi bận rộn hát nhạc ngoại quốc rồi ra đi sống xứ người... Nên hoàn toàn không biết hoạt động sáng tác của anh LP ra sao!

    Lúc đang nói với anh ĐT Hãn xong chị đang có bài Duyên Kiếp vừa thâu mở ra cho anh ĐT Hãn nghe. Lần này tới phiên anh ĐTHãn ngẩn người có lẽ vì anh không ngờ chị hát không bay mùi Bơ (vì chị chuyên hát tiếng ngoại quốc) mà cũng không Sến?

Anh ĐT Hãn buộc miệng hỏi: "Anh LP có biết chị sẽ hát bài của anh không?"

-"Dạ chỉ biết tôi sẽ hát vài bài với một ca sĩ trẻ từ Canada qua thâu với tôi thôi".

- Anh LP nghĩ sao?

- Anh LP ừ à dửng dưng và có lẽ nghi tài tôi hát bài của anh không chuẩn? Thưa anh điều đó là lẽ tất nhiên vì tôi hát tiếng Việt không giỏi như những ca sĩ Việt khác? Nhứt là tôi sống xa quê hương trên năm mươi năm.
   Anh ĐT Hãn buộc miệng nói an ủi chị: "Chị Bạch Yến ơi chị còn nói tiếng Việt rất chuẩn, tôi nghĩ chị nên thâu cả CD  toàn bài của anh LP dành cho khán thính giả ngạc nhiên chị rất Việt Nam ở ngoài đời cũng như trên sân khấu chị vẫn còn cả tâm hồn rất Việt. Tôi vui mừng được quen và hàn huyên tâm sự chia sẻ vui buồn cùng chị...

     Một hôm chị vừa ở phòng thâu về bỗng điện thoại reo bên kia đầu dây giọng quen quen: "Dạ cô Bạch Yến, con là ca sĩ Quang Lê (QL) đây, cô ơi, cô có rảnh không con có chuyện này hay lắm, con muốn gặp để ngỏ cùng cô. Hơi do dự nhưng vì ngày thâu vừa xong nên rảnh nhận lời cho QL tới gặp. QL trông phương phi đạo mạo như một anh xì thẩu "Chợ Lớn" chị xuýt nhìn không ra vì lúc này béo phì khác hẳn người ca sĩ trẻ mà chị gặp vài năm trước. Vừa gặp chị, QL liền kể líu lo là đang có dự án quay một cuốn phim về cuộc đời của chú Lam Phương mà trong cuốn phim này không thể thiếu cô Bạch Yến.... Và xin ngay cái hẹn để quay cô trong lúc cô đang có mặt ở Việt Nam...

    Khi lên taxi QL hẹn liền ngày thâu hình 24 tháng 03 năm 2014. QL cần quay trong một căn nhà khang trang chị liền hỏi bạn chị cũng làm bữa tiệc tiễn chị đúng vào ngày 24/03/2014. Lo được cái nhà xong, QL cần người viết kịch bản cũng nhờ chị giới thiệu. Chị liền giới thiệu anh ĐT Hãn vì kịch bản là nghề của anh và nhứt là anh biết rõ về anh Lam Phương thì không ai đúng hơn. Chị gọi giới thiệu QL cho anh ĐT Hãn đôi bên hẹn cùng gặp nhau tại nhà bạn chị.

   Sáng ngày 24/03 anh ĐT Hãn mang tới một tập đề cương đưa QL mừng rỡ lấy liền. Sau bữa tiệc hôm đó ê kíp quay phim thâu hình QL phỏng vấn chị. Chiều 24/3/2014 chị linh tánh đưa phong bì cho Anh ĐT Hãn $250 USD chị nói dối anh đó là tiền QL ứng trước.  Hôm sau chị gọi QL để thanh toán chi phí chị và anh ĐT Hãn thì QL cho biết đang ở Huế hứa sẽ có người tới trả tiền cho chị và anh ĐT Hãn. Chiều 25/03 có người gọi hẹn sẽ tới khoảng 6, 7 giờ chiều. Anh ĐT Hãn và chị chờ gần cả đêm tới 2 giờ sáng hôm sau 26/03  chẳng thấy ai tới mà vài giờ sau đó (ngày 26/3) chị phải đi phi trường để bay về Paris. Sau khi anh ĐT Hãn và chị chờ cả đêm và mấy ngày sau khi chị đã rời Saigon vẫn không người nào tới thanh toán như đã hứa. Riêng chị thì muốn giúp anh có chút tiền để anh chữa bịnh mà không làm cách nào để anh nhận thì đây là lý do chính đáng nhứt nên anh vui vẻ nhận. Nhưng sau khi chị rời Saigon vẫn chưa ai tới thanh toán.  Anh ĐT Hãn khám phá ra tiền đó là của chị, anh đã trao lại số tiền $250 (5 triệu VNĐ) này cho người nhà chị tuy anh rất cần tiền chữa chạy thuốc men nhưng thà chết chớ không làm chuyện tồi bại nhơ danh con người lịch lãm của anh. Khi anh giao lại tiền cho người nhà chị, anh nói dối là đã nhận tiền rồi.

    Chị rất hối tiếc và xấu hổ đã giới thiệu Quang Lê cho anh ĐT Hãn trong hoàn cảnh thiếu thốn tận cùng này. Đang viết lại những dòng chữ này mà lòng chị se thắt thương cho người bạn bất hạnh trước khi lìa trần còn bị lừa gạt. Chị rất bất mãn QL đã nhẫn tâm gạt gẫm anh ĐT Hãn. Em ơi, lòng chị chân thật nên tưởng lòng người cũng chân thật ngay thẳng như chị! Bây giờ anh ĐT Hãn đã lìa trần. Tuy vậy chị đã sắp xếp việc bảo vệ đề cương mà anh ĐT Hãn đã trao QL và hình ảnh của chị đã quay hôm 24/03/2014 không ai có thể sử dụng nếu không thanh toán mọi việc sòng phẳng như đã hứa.

Chị Bạch Yến
Ngày 08 tháng 10 năm 2014

Saturday, July 18, 2015

Những mưu tính thâm độc của Trung Quốc trên bàn cờ biển Đông

Người Trung Quốc thường nhìn chính trị quốc tế như một ván cờ lớn, trong đó mỗi nước đi là một phần trong chiến lược tổng thể để giành chiến thắng. Có ba điều quan trọng trong bàn cờ đó. Thứ nhất, sự bí mật và mưu kế là tối quan trọng để đánh bại đối một đối thủ mạnh hơn mình. Thứ hai, người Trung Quốc tính toán dài hạn, hướng đến thay đổi tiệm tiến hơn là có tính cách mạng, và tận dụng các cơ hội. Người Trung Quốc không thiếu kiên nhẫn như người Phương Tây. Họ có thể kiên nhẫn đợi chờ thời điểm chín muồi để hành động. Thứ ba, các chiến lược gia Trung Quốc không coi ‘chiến tranh’ là ưu tiên hàng đầu.
Trên biển dẫu có lúc lộn xộn, có đến năm “lực lượng chấp pháp”, năm con rồng cùng quấy phá biển Đông - ngũ long nộ hải - thì cũng không bao giờ họ lạc giai điệu chính. Có nghĩa là chiến lược vẫn nhất quán dù chiến thuật có thể lúc thế này lúc thế kia.
Mao Trạch Đông hay Tưởng Giới Thạch dù có khác nhau về phe phái thì bản đồ vu vơ đường lưỡi bò chín đoạn vẫn được đồng thuận xài chung. Họ vẫn cùng nhau hát đúng giai điệu chính trên căn bản này.
Nước cờ biến đá thành đảo
Năm 2014, Trung Quốc tập trung bồi đắp xây dựng các bãi đá thành đảo nhân tạo. Bãi Huy Gơ (Tư Nghĩa) được khởi công xây dựng từ ngày 1-1-2014, hiện đã gần như xong, quy mô tạm tính khoảng 8,8ha.
Trung Quốc đưa các tàu vận tải quân sự chở nguyên vật liệu, sắt đá, máy móc đến và xây dựng ào ạt. Mỗi ngày có 30 -  50 lượt chiếc. Lớn nhất là tàu vận tải 42.000 tấn. Để dễ hình dung, tàu hộ vệ tên lửa Đinh Tiên Hoàng và Lý Thái Tổ của hải quân Việt Nam chỉ có trọng tải giãn nước thực tế 2.100 tấn.
Chạy đua với thời gian và ánh sáng công luận thế giới, họ đẩy nhanh tốc độ, tàu vận tải đưa nguyên vật liệu, sắt đá, sà lan có lưỡi xúc ra bãi đá Huy Gơ. Ôtô chạy thẳng từ tàu lên bờ.
Quan sát thấy được họ trang bị ở đây 4 xe ben, 6 cần cẩu, trong đó có 2 cẩu siêu trường siêu trọng 70 tấn, 4 cẩu loại bình thường, 60 container, 2 máy trộn bêtông loại lớn, 2 xe bồn liên tục chở bêtông tươi đi phụt vào các công trình đang thiết lập.
Trong đợt xây dựng ồ ạt từ đầu năm 2014, họ triển khai đồng loạt trên bảy bãi đá cưỡng chiếm của Việt Nam năm 1988 và năm 1995.
Nhìn chung, công trình xây dựng trên bảy bãi đá này có hình mẫu như nhau, ít ra theo cách chúng tôi quan sát được ở Xu Bi, Huy Gơ, Ga Ven, Gạc Ma. Đều là màu trắng, nhìn xa như một “chiến hạm”, chính xác là giống một khu trục hạm kiểu 45 của hải quân Hoàng gia Anh.
Chẳng thế mà người ta gọi mục đích của Trung Quốc xây bảy công trình này là xây “những chiến hạm không thể đánh chìm”, xem ra có cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen hình thể.
Tất cả công trình trên bảy bãi đá đều sơn một màu trắng toát. Đê kè xung quanh nghiêng thoai thoải. Một hàng cây nhân tạo, trông giống cây dừa phía “mũi” đảo. (Rất có thể đó là cây thật. Mang đất thật, cây thật ra trồng cũng là một bước nữa trong việc biến đá thành đảo vậy!).
Một tòa nhà bảy tầng cao lừng lững gồm sáu tầng dài, một tầng trên ngắn hơn làm đài quan sát. Một cầu cảng được xây dựng ở phía bắc đảo dài 200m, một âu tàu dài 600m. Từ âu tàu dẫn luồng vào cảng dài 200m.
Đầu bắc và đầu nam của Huy Gơ đã thành hình hai lô cốt. Một nhà lục giác ở đầu phía đông nhìn từ đảo Sinh Tồn Đông lúc chúng tôi quan sát vào sáng 11-5 thì đang lắp kính. Đây có thể là đài chỉ huy dẫn bay (trạm không lưu).
Trên nóc tòa nhà có bãi đáp trực thăng. Hiện vẫn đang có 3 - 4 tàu vận tải, tàu quân sự đang neo đậu thường trực.

Đá vẫn là đá
Đừng quên, trước năm 1988 Trung Quốc chưa hề có một giọt biển, một cục san hô nào ở quần đảo Trường Sa của Việt Nam.
Từ năm 1988, họ tấn công vũ lực cưỡng chiếm đến nay đã bảy bãi đá. Theo công pháp quốc tế và Công ước Liên Hiệp Quốc về Luật biển 1982 (UNCLOS), một quốc gia không thể tuyên bố chủ quyền trên một bãi đá ngập sâu trong biển ở cách xa quá 200 hải lý ngoài vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa tính từ đường cơ sở của mình.
Điều 13.2 của UNCLOS quy định: Khi các bãi cạn lúc chìm lúc nổi hoàn toàn ở cách lục địa hoặc một đảo một khoảng cách vượt quá chiều rộng của lãnh hải thì chúng không có lãnh hải riêng.
Do vậy họ phải nhanh chóng tiến hành cuộc đấu sức với công luận, với tự nhiên để chế tạo bãi đá thành đảo vì lẽ đó.
Thủ đoạn tôn tạo, xây dựng ào ạt đến chóng mặt là để nhanh chóng làm đảo lộn định nghĩa các thực thể địa lý đá thành đảo, để tuyên bố chủ quyền kèm theo yêu sách vùng lãnh hải 12 hải lý bao quanh và có thể ngang ngược hơn nữa là yêu sách vùng đặc quyền kinh tế.
Từ đó mà tính âm mưu vạch ra một vòng compa bán kính 200 hải lý bao trọn quần đảo Trường Sa và thềm lục địa DK1 của Việt Nam, hiện thực hóa yêu sách đường chữ U chín đoạn, bá chiếm 80% diện tích biển Đông.
Các bên liên quan tố cáo Trung Quốc đã xáo trộn, làm “phức tạp tình hình” chính là như vậy.
Hôm đến Huy Gơ, khi tàu chúng tôi tới gần, từ đảo này bắn lên mấy phát pháo sáng cảnh báo. Tôi nhìn thấy một tàu vật liệu của họ đang thả neo ở rìa san hô, nhả khói đen sì lên trời xanh.
Như vậy là phải chăng với vụ giàn khoan Hải Dương 981 vào tháng 5-2014, Trung Quốc đã đạt hai mục đích: triển khai phép thử cột mốc chủ quyền di động (là giàn khoan) và thực hiện binh pháp giương đông kích tây để đạt được thắng lợi trong cuộc đấu biến đá thành đảo ở Trường Sa?
Khi đã làm được việc biến đá thành đảo, họ nghĩ rằng đã đạt được hai mục đích chính: chủ quyền và vấn đề bán kính 12 hải lý.
Nhưng họ chưa thể thành công. Cuộc đấu tuy vậy không hề dễ dàng. Hơn một năm qua Việt Nam liên tục phản đối, Philippines phản đối. Thế giới phản đối. Dù Trung Quốc có làm trò phù thủy, đá vẫn là đá. Đá không thể biến thành đảo.
Vụ kiện của Philippines về thực thể địa lý còn đang thụ lý. Cho đến giờ không ai gọi bảy đảo nhân tạo này của Trung Quốc là đảo để không trúng kế của họ.
Với đảo nhân tạo chỉ được lập ra vùng an toàn tối đa không quá 500m bán kính, theo quy định tại điều 60.5 cho các quốc gia lập đảo nhân tạo trong vùng có quyền chủ quyền và quyền tài phán.
Chính vì vậy mà hải quân Mỹ mới định cho tàu chiến vào sâu trong vùng 12 hải lý để làm phép thử pháp lý với Trung Quốc về danh nghĩa các đảo nhân tạo này.
Nói gì đi nữa, “sói Trung Hoa” - như cách gọi của người Trung Hoa hiện nay - vừa đặt được thêm một bước chân
Một bước chân nhỏ của con sói biển nhưng lại là một bước tiến lớn vào biển Đông, không chỉ các bên liên quan mà cả thế giới cần phải ngăn chặn. Vì đó là một bước tiến mang lại hệ lụy ngày càng phức tạp tình hình cho bàn cờ biển Đông, bây giờ và mai sau.

Biển Đông: 'Nếu để thêm 4 năm nữa, tất cả đã trở nên quá muộn'
Với việc công bố video Trung Quốc đắp đảo nhân tạo trên Biển Đông, Mỹ đã đưa ra lập trường cứng rắn và hy vọng các quốc gia trong khu vực có thể hợp tác để cùng hành động.
Theo tin tức trên Reuters, Washington mong muốn các quốc gia châu Á cùng xây dựng một lập trường thống nhất ngăn chặn các hành động xây đảo nhân tạo trên các rạn san hô ở Biển Đông.
Hình ảnh tàu cá Trung Quốc trên Biển Đông do máy bay trinh sát Mỹ P-8A Poseidon ghi lại ngày 20/5.
“Không ai muốn một ngày kia ngủ dậy và nhận ra rằng Trung Quốc đã xây dựng nhiều doanh trại quân đội, lắp đặt các trang thiết bị, vũ khí trên đảo nhân tạo ở Biển Đông”, trợ lý Ngoại trưởng Mỹ Daniel Russel bình luận.
“Các quốc gia trong khu vực cần phải cùng tham gia vào giải quyết vấn đề này”, quan chức quốc phòng Mỹ phát biểu, trong đó nhấn mạnh Hoa Kỳ không thể đi đầu trong việc thách thức Trung Quốc về vấn đề chủ quyền trên Biển Đông.
Quan chức này cho rằng, 10 quốc gia thành viên ASEAN cần phải có các hành động thống nhất ngay từ bây giờ bởi “nếu để thêm 4 năm nữa, tất đã trở nên quá muộn”.
Trong khi một số quốc gia thành viên ASEAN như Philippines cùng đồng minh Hoa Kỳ, đối tác Việt Nam đã lên tiếng chỉ trích các hành động của Trung Quốc trên Biển Đông, ASEAN vẫn có quan điểm chia rẽ về vấn đề này và nhiều nước tỏ ý không muốn can thiệp.
Tuy nhiên, với những dấu hiệu báo động ngày càng gia tăng, các nhà lãnh đạo ASEAN tháng trước đã cùng bày tỏ quan ngại rằng hành động đắp đảo nhân tạo của Trung Quốc có thể gây ảnh hưởng đến hòa bình khu vực.
Các chuyên gia phân tích cho rằng, chưa thể có khả năng các quốc gia ASEAN cùng thực hiện hành động chung ngăn chặn Trung Quốc trong thời gian tới. “Điều này là hoàn toàn viễn tưởng”, học giả Ian Storey đến từ Viện Nghiên cứu Đông Nam Á nhận định.
Nhưng việc tăng cường hợp tác giữa các quốc gia là hoàn toàn có thể. Quân đội Nhật Bản hiện đang cân nhắc tham gia tuần tra trên Biển Đông cùng Mỹ.
Nhật Bản và Philippines dự kiến trong tuần tới sẽ tiến hành đàm phán về việc chuyển giao các trang thiết bị và quân sự. Hai nước cũng thỏa luận về khả năng các binh sĩ Nhật Bản đến thăm Philippines.
Chuyên gia nghiên cứu Đông Nam Á tại Trung tâm Nghiên cứu Chiến lược và Quốc tế, Ernest Bower nhận định, Mỹ muốn gây áp lực để buộc Trung Quốc phải tìm kiếm giải pháp tháo gỡ căng thẳng trên Biển Đông bằng các hệ thống luật pháp quốc tế thay vì tuyên bố độc chiếm gần như toàn bộ vùng biển này.
Mỹ đã dựng mạng lưới căn cứ tiền duyên khắp Biển Đông đề phòng có biến
Trong lúc Biển Đông gia tăng căng thẳng vì hoạt động bồi lấp, cải tạo (bất hợp pháp) của Trung Quốc tại quần đảo Trường Sa (thuộc chủ quyền Việt - Nam), Mỹ đang tăng cường hiện diện quân sự trên Biển Đông thông qua nhiều kênh, trong đó Singapore sẽ trở thành trung tâm chi viện hậu cần quan trọng.
Ngoài căn cứ quân sự và đồn trú ở nước ngoài, thăm viếng cảng khẩu và diễn tập chung với các nước cũng trở thành trọng điểm triển khai sức mạnh quân sự Hoa Kỳ ở Biển Đông, học giả Trung Quốc hôm 27/5 bình luận.
Hôm qua Từ Dao, chuyên gia nghiên cứu từ Trung tâm Nghiên cứu Ngoại giao và sự vụ quốc tế Trung Quốc thuộc Học viện Hành chính quốc gia Trung Quốc bình luận trên trang Quốc phòng của tờ Tin tức Bành Bái, quân đội Mỹ đã bắt đầu không ngừng điều chỉnh, tái cấu trúc, tăng cường và tối ưu hóa sự hiện diện quân sự cũng như hoạt động quân sự của họ ở Biển Đông.
Từ Dao cho rằng, do vị trí địa chiến lược cực kỳ quan trọng của Biển Đông, lâu nay hiện diện quân sự của Mỹ trong khu vực luôn là biện pháp quan trọng và hiệu quả để duy trì lợi ích quốc gia của Mỹ trong khu vực.
Mỹ bố trí mạng lưới "căn cứ tiền duyên" rộng khắp Biển Đông, Singapore thành hậu cứ vững chãi
Xét về tổng thể Từ Dao cho rằng, Mỹ đã duy trì "quyền truy cập" vào các căn cứ quân sự của các nước ven Biển Đông và tích cực triển khai "căn cứ hành động tiền duyên" thay thế cho "điểm hợp tác an ninh". Trên thực tế sau sự kiên 11/9 quân đội Mỹ đã ý thức rằng, căn cứ quân sự quy mô lớn và đống quân vĩnh cửu tại một điểm chưa chắc đã là lựa chọn tối ưu để đối phó với các mối uy hiếp.
Ngược lại nên thuê căn cứ tạm thời, truy cập trong tình huống khẩn cấp, bố trí lực lượng và vật tư một cách linh hoạt, cơ động, bí mật đã trở thành hình thức đống quân mới được ưu tiên.
Chính phủ Mỹ đã không ngừng mở rộng hạ tầng quân sự mang tính lâm thời, quy mô nhỏ ở Đông Nam Á. Washington đã thỏa thuận được với Malaysia, Philippines, Brunei, Indonesia, Thái Lan cho phép máy bay quân sự, tàu chiến Mỹ có thể truy cập cảng khẩu, căn cứ của các quốc gia này để duy tu, bảo dưỡng và cung cấp hậu cần, vật tư kỹ thuật.
Từ năm 2010 trở lại đây, Mỹ đã thiết lập "căn cứ hành động tiền duyên" lâm thời quy mô nhỏ tại miền Nam Philippines. Trên đảo Mindanao Mỹ đã mở rộng nơi đóng quân và trạm do thám bán vĩnh cửu. Trên đảo Luzon Mỹ cũng đã thiết lập nơi đóng quân và đặt thiết bị, khí tài quân sự.
Sau khi Biển Đông nóng lên, Hoa Kỳ đang tích cực tìm kiếm quyền sử dụng lâm thời các căn cứ ven biển của Malaysia, Việt Nam, Indonesia nhằm tiếp tục phân tán lực lượng quân sự rộng khắp ven Biển Đông.
Chiến hạm USS Fort Worth (LCS 3) Hoa Kỳ tuần tra vùng biển quốc tế trên Biển Đông gần vị trí Trung Quốc bồi lấp, xây dựng bất hợp pháp đảo nhân tạo ở quần đảo Trường Sa, thuộc chủ quyền Việt Nam. Ảnh CNN.
Trong số các quốc gia Đông Nam Á thì Singapore đã được Mỹ lựa chọn làm trung tâm chi viện hậu cần trọng yếu nhất cho lực lượng quân sự của mình ở Biển Đông. Cảng Changi đã được đầu tư mở rộng cầu cảng nước sâu làm nơi cho hàng không mẫu hạm và tàu chiến Hạm đội 7 Thái Bình Dương neo đậu cố định.
Washington không ngừng đầu tư nâng cấp năng lực sẵn sàng cung ứng vật tư hậu cần, năng lực chỉ huy khống chế và huấn luyện tổng hợp, tạo ra cứ địa hậu cần vững chắc, kho đạn dược ngầm được giám sát tự động hoàn toàn tại đây.
Từ Dao cho rằng, hiện tại Mỹ đang duy trì 800 quân đóng tại Bộ Tư lệnh 15 tại căn cứ Changi, Singapore phụ trách toàn bộ công tác hậu cần kỹ thuật cho Hạm đội 7 hoạt động ở Thái Bình Dương và Ấn Độ Dương. Năm 2006, Bộ Tư lệnh Hải vận quân sự Viễn Đông của Hoa Kỳ đã dịch chuyển từ Nhật Bản sang Singapore và đã thực hiện nhiệm vụ cung cấp hậu cần trên biển cho Bộ Tư lệnh Thái Bình Dương bằng 48 tàu quân sự.
Trung tâm chỉ huy cơ động không quân 515 và Đội huấn luyện chiến đấu cơ 497 của Hoa Kỳ đóng tại căn cứ không quân Paya Lebar, Singapore phụ trách toàn bộ các hoạt động tập trận, huấn luyện chiến đấu không đối không của quân Mỹ trong khu vực cũng như hiệp đồng tác chiến giữa Mỹ và Singapore.
Những năm gần đây, mỗi năm trung tâm hậu cần quân sự Mỹ tại Singapore cung cấp dịch vụ hậu cần kỹ thuật cho trên 150 lượt chiến hạm, 400 lượt máy bay quân sự và hơn 30 ngàn binh lính.
Từ tháng 4/2013, chiến hạm USS Freedom phiên hiệu LCS-1 được Mỹ lần đầu tiên bố trí tại căn cứ Changi, từ tháng 12 năm ngoái chiến hạm LCS-3 cũng bắt đầu đứng chân đồn trú tại đây trong thời gian 16 tháng. Động thái này cho thấy lực lượng quân sự Mỹ đóng tại Singapore đã có khả năng, năng lực chi viện tác chiến bao trùm toàn khu vực trong tương lai.
Phát triển "căn cứ hành động tiền duyên" tại Úc, thúc đẩy "ngoại giao chiến hạm" với Việt Nam
Vài năm trở lại đây quân đội Mỹ bắt đầu thay đổi phương thức bố trí lực lượng. Trước đó Mỹ xem Úc là "điểm hợp tác an ninh" nhưng ngày nay quốc gia đồng minh này đã trở thành nơi thiết lập "căn cứ hành động tiền duyên".
Mỹ đã nâng cấp năng lực giám sát, huấn luyện quân sự quy mô lớn tại Úc. Tháng 4/2012, Hoa Kỳ bắt đầu bố trí 200 lính Thủy quân lục chiến tại căn cứ hải quân Darwin miền Bắc nước Úc. Lầu Năm Góc có kế hoạch tăng tổng quân số đồn trú tại Úc lên 13 lần trong 5 năm để tiến tới mục tiêu thành lập Trung tâm chỉ huy quân sự Thủy quân lục chiến 2500 quân.
Trước đó lực lượng Mỹ đóng tại Úc khoảng 2000 quân chủ yếu làm nhiệm vụ đảm bảo hậu cần, nhưng lần này là lần đầu tiên Ngũ Giác Đài bố trí lực lượng tác chiến chủ lực ở Úc sau Chiến tranh Lạnh. Năng lực tác chiến của lực lượng Mỹ đóng tại Úc được nâng cao đáng kể là điều không cần bàn cãi.
Đồng thời Mỹ không ngừng mở rộng trung tâm huấn luyện tại vịnh nước nông phía Bắc nước Úc, trung tâm vũ khí không quân Delamere và trung tâm huấn luyện phòng hóa, tăng cường hoạt động đồn trú luân lưu và trao đổi huấn luyện máy bay ném bom chiến lược B-52, B-1 và B-2 tại Delamere.
Theo Từ Dao, điều (Bắc Kinh) đặc biệt cần chú ý là sự hiện diện quân sự của Mỹ tại Biển Đông không chỉ dừng lại ở đóng quân đồn trú hay căn cứ quân sự, mà các hoạt động thăm viếng cảng khẩu, diễn tập quân sự chung với các nước đã thành một trọng điểm mới.
Một mặt, Hải quân Mỹ đã tăng cường (cái Từ Dao gọi là) ngoại giao chiến hạm với Việt Nam. Năm 2003 tàu hộ vệ USS Vandegri thăm thành phố SG đã mở đầu giai đoạn mới - tàu chiến Mỹ "lên bờ thăm Việt Nam".
Tần suất thăm viếng của các chiến hạm Mỹ sang Việt nam ngày càng tăng lên theo thời gian. Từ năm 2010 trở lại đây, tàu sân bay USS George Washington, các tàu khu trục mang tên lửa và tàu cứu viện Hoa Kỳ thường xuyên ghé cảng Đà Nẵng. Năm 2011, lần đầu tiên sau 30 năm chiến hạm Mỹ ghé cảng Cam Ranh.
Từ Dao cho rằng, hiện tại Lầu Năm Góc đang có kế hoạch dỡ bỏ hạn chế 1 năm 1 lần thăm viếng Việt Nam, mỗi lần không quá 3 chiến hạm để nâng mức độ hợp tác quân sự với Việt Nam lên tầm cao mới.
Mặt khác, Mỹ luôn luôn xem diễn tập quân sự song phương là biện pháp hiệu quả giúp nâng cao tính chuyên nghiệp, khả năng thao tác, năng lực hiệp đồng tác chiến cho các đồng minh và đối tác an ninh.
Những năm gần đây, diễn tập song phương đang được Hoa Kỳ chuyển hướng sang đa phương và địa điểm tập trung ở Biển Đông. Năm 2010, lần đầu tiên Hải quân Mỹ và Việt Nam tổ chức diễn tập chung ở Biển Đông, năm 2012 diễn tập thường niên "Vai kề vai" giữa Mỹ và Philippines cũng lần đầu tiên triển khai ở gần
Scarborough trên Biển Đông.
Những thay đổi trong bố trí lực lượng quân sự của Hoa Kỳ trên Biển Đông những năm qua, theo Từ Dao là rất đáng chú ý.

Những nữ sát nhân man rợ nhất thế giới

Bà ta có sở thích làm đẹp bằng máu người, dùng máu người để uống, đắp mặt nạ và ngâm mình trong máu.
Trong lịch sử tội phạm thế giới, những tên sát nhân hàng loạt thường là đàn ông. Tuy nhiên, vẫn có không ít vụ mà sát nhân lại chính là phái đẹp mang “tâm hồn quỷ dữ”. 
Chúng có đặc điểm chung là giết người không ghê tay. Nạn nhân thường là đàn ông và trước đó có quan hệ tình cảm với họ. Phương thức thực hiện ưa thích nhất là đầu độc. 
Động cơ thường thấy nhất là chiếm đoạt tài sản và phục vụ lợi ích riêng. Các động cơ khác liên quan đến tình dục được cho là rất hiếm. 
Những “nữ quỷ” giết người hàng loạt thường có tuổi thơ dữ dội, bị lạm dụng tình dục, bạo hành từ người cha, anh trai, hay phải chứng kiến đời sống gia đình bất hạnh. Ngoài ra còn có triệu trứng tâm thần lúc nhỏ.
Bella Sorenson Giness 
Được mệnh danh là “góa phụ đen”, một nữ sát nhân máu lạnh khét tiếng, làm kinh động toàn nước Mỹ. 
Có lòng tham vô biên, bà ta kiếm tiền bằng mọi giá và không từ cả việc giết chồng, con mình và 42 người đàn ông khác. Chẳng oan khi người dân Mỹ cho rằng ba ta là hiện thân của quỹ dữ.
Xuất thân từ Nauy, sau đó bà ta lấy chồng – một nhà kinh doanh tại Chicago. Sau những năm tháng chung sống với chồng, bà ta đã có 2 cô con gái xinh đẹp. 
 
Nhưng vì không có tiền để mua sắm, “nữ quỷ” đã nghĩ ra cách đầu độc từng đứa con của mình để chiếm tiền bảo hiểm. 
Kiểm tra ban đầu cho thấy các con của bà ta chết vì chứng viêm kết ruột. Tuy nhiên, những biểu hiện của cái chết lại giống như một vụ đầu độc. Bà ta đã được nhận số tiền bảo hiểm không nhỏ từ hai xác chết con mình. 
Không bao lâu bà ta lại tạo ra cái chết của chồng thông qua thuốc điều trị bệnh. Và đương nhiên bà ta lại được nhận một số tiền khổng lồ từ công ty bảo hiểm. 
Cái chết bất thường, đáng ngờ, nhiều uẩn khúc của người đàn ông đó đã khiến gia đình nhà chồng nghi ngờ và buộc tội bà ta. 
Tuy vậy bà ta vẫn không bị kết tội vì không có chứng cứ xác thực.
Chỉ còn lại một mình, với vẻ hấp dẫn, bộ mặt dễ mến ẩn sau một tâm hồn của quỷ, Bella đã tìm cách quyến rũ 42 người đàn ông. 
Bà ta dễ dàng lên giường với tất cả số đàn ông đó để tìm cách “đào mỏ”. Không chỉ vậy, như một thú vui của quỷ, “góa phụ đen” đã lần lượt sát hại 42 người đàn ông đó.
Bộ mặt ác quỷ “góa phụ đen” chỉ được lộ rõ sau cái chết của chính bà ta, khi người tình thứ 43 đã giết và đốt cháy bà ta vào năm 1908. 
Cảnh sát vào cuộc điều tra và đã phát hiện ra vật dụng của 32 người đàn ông mà bà ta đã giết chết. Những vật dụng đó đã tố cáo tội ác của người đàn bà này.
Miyuki Ishikawa 
Năm 1948, cảnh sát Nhật đã phát hiện cùng lúc 5 thi thể trẻ đựng trong một chiếc túi màu đen được vứt trong thùng rác. 
Lập tức cảnh sát sở tại cho điều tra và truy tìm hung thủ. Người ta đã phát hiện ra một nữ sát nhân tàn bạo có một không hai nước Nhật, là Miyuki Ishikawa. 
Thời kỳ đó, tỷ lệ sinh bùng nổ tại Nhật. Vì vậy mà số trẻ được sinh ra trong ngày thường xuyên quá tải và có quá nhiều người không thể nuôi nổi con mình vì nghèo. 
Miyuki Ishikawa, bà đỡ của một trung tâm y tế địa phương đã bí mật lần lượt “giúp đỡ” họ bằng việc giết chết tới 169 đứa trẻ được sinh ra tại đó. 
Bà ta đã bỏ mặc, không cho trẻ ăn và trực tiếp dùng tay bóp chết chúng. Sau đó, bà đỡ tàn ác này đã mang xác của chúng rải khắp thành phố.
Sau khi bị bắt người ta đã điều tra cuộc sống của nữ sát nhân này. Bà ta đã có một tuổi thơ bất hạnh. Miyuki Ishikawa thường xuyên bị bỏ đói và bị người bố tàn ác đánh đập dã man. 
Ám ảnh tuổi thơ là một trong những nguyên nhân khiến bà ta có thể lạnh lùng giết những đứa trẻ vô tội mà không cần suy nghĩ.
Bá tước Elizabeth Batory 
Sinh ra ở vùng Trasylvania, Hungari ở cuối thế kỷ 16, nữ bá tước Elizabeth Batory nổi tiếng là ma-cà-rồng thực sự. Theo ước tính, đã có hơn 600 cô gái trẻ là nạn nhân của con người khát máu này theo đúng nghĩa đen.
Bà ta có sở thích làm đẹp bằng máu người, dùng máu người để uống, đắp mặt nạ và ngâm mình trong đó vì nghĩ rằng đó là cách làm đẹp tuyệt nhất để có làn da đẹp, giữ gìn nhan sắc, tuổi xuân.
Các chuyên gia tâm lý cho rằng, người đàn bà này có dấu hiệu ác dâm để thỏa mãn cơn khát dục. 
Mụ ta đã hứa tạo việc làm cho những người đàn bà đẹp nhất trong làng và vùng lân cận. Khi lôi kéo họ đến được lâu đài của mình, nữ bá tước đã cho họ tắm rửa sạch sẽ và cắt tiết những người đó để lấy máu tươi. 
Sau đó, bà ta đã bắt những người còn sống liếm sạch sẽ những vết máu còn dây lại trên khắp cơ thể người chết. 
Hành động ghê rợn của nữ bá tước được chồng giúp sức. Ông ta còn xây tặng vợ hẳn một lâu đài để mụ có thể thỏa mãn sở thích quái đản của mình.
Theo VTC/Ánh Tuyết