Mặc dù là một tiếng lóng, một biệt danh nhưng “của quý” thì ai nghe cũng hiểu liền, kể cả những người... không có, thành thử người viết thiết tưởng chẳng cần phải giải thích “vòng vo tam quốc” từ nghĩa đen sang nghĩa bóng. Có điều chắc chắn khi đặt thành vấn đề: Tại sao “của” này lại “quý” thì bảo đảm sẽ xảy ra các cuộc tranh cãi nẩy nửa khả dĩ đưa tới hệ quả, nhẹ thì “khẩu chiến” mà ác liệt thì “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay” lẫn nhau.
Hơn nữa, nếu đặt thêm câu hỏi, chẳng hạn: Bộ chỉ riêng “của” ấy “quý” thôi sao? “Cái khác” vốn là đối tác của “cái ấy” cũng quan trọng lắm chứ, bởi được giao phó nhiều công tác và nhiều trọng trách. Khi một thân một mình mà phải gánh vác nhiều bổn phận... thì mặc nhiêu phải quan trọng rồi, ắt phải được nhiều vinh dự. Càng “sáng tạo” thêm vấn đề hay càng “thiết kế “ thêm câu hỏi, sự bất đồng càng không ngừng gia tăng để rồi sau những trận đấu khẩu còn hơn “mổ trâu mổ bò” thì thể nào cũng có kẻ bể đầu sứt trán...
Thú thật chứ, từ xưa tới nay, tôi chỉ mới thấy duy nhất có họa sĩ người Pháp Gustave Courbet là đề cao đúng đắn và chuẩn nhất về “ngoại thất”, diện mạo và vai trò của “cái khác” nói trên bằng một bức tranh sơn dầu (hoàn tất năm 1866) với kích thước 46 cm x 55 cm (18 in x 22 in) và đặc biệt nhất là với cái tên nghe vừa “nổ”, vừa súc tích ý nghĩa lại vừa chính xác về các phương diện: “Lorigine du monde” ("The Origin of the World").
Vậy mà “cái khác” này vẫn không được người Việt mình gọi là “của quý”! Có lẽ vì vậy mà chưa bao giờ “cái khác” bị bạc đãi, trong khi “cái ấy” thỉnh thoảng lại gặp nạn, bị tai vương vạ gió hoặc bị tình địch trả thù bằng nhiều thứ “chiêu độc” mà thông dụng hơn cả là “cắt”, “xẻo”, “đốt”... Phải, bởi “quý” mà!
Trên đây, tôi đã mạn phép lai rai tí chút về “sự thật” dù “bẽ bàng” của “cái ấy” nhằm mục đích gây chú ý cho các “chủ nhân” vốn danh chính ngôn thuận của “của quý” thứ thiệt - ấy là phải lo giữ gìn kỹ lưỡng, phải tỉnh thức ngày đêm trong việc bảo quản. Phe không có “của quý” và những người tuy có nhưng “của” không còn “quý” nữa vì lỗi thời hay vô dụng hoặc “có tiếng mà không có miếng” thì cũng cần biết “sự cố” này để khi gặp cớ sự thì phải ra tay nghĩa hiệp mà bảo vệ “của quý” cho người thân yêu thuộc “phe khác giới” của mình.
Hơn nữa, nếu đặt thêm câu hỏi, chẳng hạn: Bộ chỉ riêng “của” ấy “quý” thôi sao? “Cái khác” vốn là đối tác của “cái ấy” cũng quan trọng lắm chứ, bởi được giao phó nhiều công tác và nhiều trọng trách. Khi một thân một mình mà phải gánh vác nhiều bổn phận... thì mặc nhiêu phải quan trọng rồi, ắt phải được nhiều vinh dự. Càng “sáng tạo” thêm vấn đề hay càng “thiết kế “ thêm câu hỏi, sự bất đồng càng không ngừng gia tăng để rồi sau những trận đấu khẩu còn hơn “mổ trâu mổ bò” thì thể nào cũng có kẻ bể đầu sứt trán...
Thú thật chứ, từ xưa tới nay, tôi chỉ mới thấy duy nhất có họa sĩ người Pháp Gustave Courbet là đề cao đúng đắn và chuẩn nhất về “ngoại thất”, diện mạo và vai trò của “cái khác” nói trên bằng một bức tranh sơn dầu (hoàn tất năm 1866) với kích thước 46 cm x 55 cm (18 in x 22 in) và đặc biệt nhất là với cái tên nghe vừa “nổ”, vừa súc tích ý nghĩa lại vừa chính xác về các phương diện: “Lorigine du monde” ("The Origin of the World").
Vậy mà “cái khác” này vẫn không được người Việt mình gọi là “của quý”! Có lẽ vì vậy mà chưa bao giờ “cái khác” bị bạc đãi, trong khi “cái ấy” thỉnh thoảng lại gặp nạn, bị tai vương vạ gió hoặc bị tình địch trả thù bằng nhiều thứ “chiêu độc” mà thông dụng hơn cả là “cắt”, “xẻo”, “đốt”... Phải, bởi “quý” mà!
Trên đây, tôi đã mạn phép lai rai tí chút về “sự thật” dù “bẽ bàng” của “cái ấy” nhằm mục đích gây chú ý cho các “chủ nhân” vốn danh chính ngôn thuận của “của quý” thứ thiệt - ấy là phải lo giữ gìn kỹ lưỡng, phải tỉnh thức ngày đêm trong việc bảo quản. Phe không có “của quý” và những người tuy có nhưng “của” không còn “quý” nữa vì lỗi thời hay vô dụng hoặc “có tiếng mà không có miếng” thì cũng cần biết “sự cố” này để khi gặp cớ sự thì phải ra tay nghĩa hiệp mà bảo vệ “của quý” cho người thân yêu thuộc “phe khác giới” của mình.
Người đâu gặp gỡ làm chi...
Câu chuyện vừa bẽ bàng vừa đau thương này xảy ra cách nay không lâu, đúng ngày mồng Một tháng Ba ở Moscow, tức Mạc Tư Khoa, thủ đô nước Nga. Nhân vật chính đồng thời cũng là nạn nhân, Dmitry Nikolaev mà tuổi đời vừa tròn 30. Cái tuổi mà Khổng Tử mô tả là “tam thập nhi lập”, nghĩa là đã đủ khôn ngoan để tạo dựng bản thân và công danh sự nghiệp. Ấy, cụ Khổng nói vậy mà không phải vậy, bởi nếu Dmitry mà đã hội đủ cả “khôn” lẫn “ngoan” thì đã không gặp “cơn bĩ cực” mà chẳng còn chút hy vọng gì có được “thời thái lai”, bởi chàng đã bị mất cả chì lẫn chài “của quý”. Tôi không ngoa khi nhấn mạnh “mất cả chì lẫn chài” bởi “của quý” của Dmitry Nikolaev bị “đốn” tận gốc mà nếu có còn chút gì sót lại cũng kể như hoàn toàn hết xài, tuyệt đối vô dụng.
Đầu đuôi là vào xế chiều ngày 1-3-2016, chàng tuổi trẻ vốn dòng “thường thường bậc trung” Dmitry Nikolaev một mình ra phố mặc dù chàng đã có vợ đàng hoàng. Bỗng cặp mắt của Dmitry bắt gặp ánh nhìn hiền dịu và vô cùng mê ly phát xuất từ “cửa linh hồn” của một thiếu nữ ở khoảng tuổi trên đôi mươi. Nhìn nhau rồi như hai bên cùng chợt hiểu “ta là của nhau”. Nàng đang ngồi “solo” ở bên ngoài một quán rượu vốn đã kê sẵn ba, bốn bàn trên hè phố. Dáng dấp quí phái đã đành mà y phục cũng đơn giản, thanh lịch. Người như vậy mà ngồi đơn côi với một ly bia như vậy đúng là... “phí của giời mười đời không có”, nhất là vào một buổi chiều cuối Đông đầu Xuân, thời tiết còn lạnh nhiều.
“Chất” nam tử của Dmitry tự nhiên bốc lên khắp cơ thể khiến chàng tiến lại, lịch sự “xin” được... đối ẩm. Mỹ nhân chỉ gật nhè nhẹ đầu. Đúng là tài tử-giai nhân gặp nhau nên cuộc trò truyện thấm đậm chất... mía lùi ngay từ giây phút đầu lưu luyến ấy. Một ly bia khơi tình - rồi ly bia thứ hai giao tình - tới ly bia thứ ba, kết tình - qua ly bia thứ tư thề tình - tiếp đến ly bia thứ năm, dốc tình để rồi hai người cùng đứng lên, tuy nhiên không phải để chia tay hoặc “đường ai nấy đi” mà về nhà, nhưng để cùng nhịp chân tiến vào một phòng tắm hơi; bởi trên... nguyên tắc qua lời tự giới thiệu, cả Dmitry lẫn người đẹp đều xác nhận hiện tại mình đang... đơn lẻ sau một dĩ vãng bị tình phụ.
Sau khi cùng tự hỏi: “Người đâu gặp gỡ làm chi; trăm năm biết có duyên gì hay không” (Kiều), hai người bèn “thành thật khai báo” với nhau rằng gặp nhau đây đúng là “ông tơ bà nguyệt đã khéo kết tóc xe tơ” cho hai người. Và lại thêm một ly bia nữa, ly thứ sáu nhưng lần này trong một căn phòng ấm áp, gọi là để cạn tình với nhau, theo ý nghĩa cho nhau hết trơn hết trọn...
Tuy nhiên, cho tới khi... tỉnh lại, Dmitry Nikolaev chỉ còn nhớ lờ mờ là chàng đã hôn lên đôi môi mọng như trái hồng vừa kịp chín của nàng.
Đầu đuôi là vào xế chiều ngày 1-3-2016, chàng tuổi trẻ vốn dòng “thường thường bậc trung” Dmitry Nikolaev một mình ra phố mặc dù chàng đã có vợ đàng hoàng. Bỗng cặp mắt của Dmitry bắt gặp ánh nhìn hiền dịu và vô cùng mê ly phát xuất từ “cửa linh hồn” của một thiếu nữ ở khoảng tuổi trên đôi mươi. Nhìn nhau rồi như hai bên cùng chợt hiểu “ta là của nhau”. Nàng đang ngồi “solo” ở bên ngoài một quán rượu vốn đã kê sẵn ba, bốn bàn trên hè phố. Dáng dấp quí phái đã đành mà y phục cũng đơn giản, thanh lịch. Người như vậy mà ngồi đơn côi với một ly bia như vậy đúng là... “phí của giời mười đời không có”, nhất là vào một buổi chiều cuối Đông đầu Xuân, thời tiết còn lạnh nhiều.
“Chất” nam tử của Dmitry tự nhiên bốc lên khắp cơ thể khiến chàng tiến lại, lịch sự “xin” được... đối ẩm. Mỹ nhân chỉ gật nhè nhẹ đầu. Đúng là tài tử-giai nhân gặp nhau nên cuộc trò truyện thấm đậm chất... mía lùi ngay từ giây phút đầu lưu luyến ấy. Một ly bia khơi tình - rồi ly bia thứ hai giao tình - tới ly bia thứ ba, kết tình - qua ly bia thứ tư thề tình - tiếp đến ly bia thứ năm, dốc tình để rồi hai người cùng đứng lên, tuy nhiên không phải để chia tay hoặc “đường ai nấy đi” mà về nhà, nhưng để cùng nhịp chân tiến vào một phòng tắm hơi; bởi trên... nguyên tắc qua lời tự giới thiệu, cả Dmitry lẫn người đẹp đều xác nhận hiện tại mình đang... đơn lẻ sau một dĩ vãng bị tình phụ.
Sau khi cùng tự hỏi: “Người đâu gặp gỡ làm chi; trăm năm biết có duyên gì hay không” (Kiều), hai người bèn “thành thật khai báo” với nhau rằng gặp nhau đây đúng là “ông tơ bà nguyệt đã khéo kết tóc xe tơ” cho hai người. Và lại thêm một ly bia nữa, ly thứ sáu nhưng lần này trong một căn phòng ấm áp, gọi là để cạn tình với nhau, theo ý nghĩa cho nhau hết trơn hết trọn...
Tuy nhiên, cho tới khi... tỉnh lại, Dmitry Nikolaev chỉ còn nhớ lờ mờ là chàng đã hôn lên đôi môi mọng như trái hồng vừa kịp chín của nàng.
Bừng mắt dậy thấy mình mất thứ quý nhất của... của quý!
Đúng vậy, Dmitry tỉnh lại - sáng hôm sau - nhưng không phải trong căn phòng ấm áp với đầy đủ bia ngon, ruợu quí nhưng tại một trạm xe buýt vắng vẻ, ở ngoại ô thành phố Mạc tư Khoa. Dmitry cảm thấy đau buốt, đau khủng khiếp ở hạ thể nhưng chàng không thể xác định ngay được ở chỗ nào. Cả chiếc quần hàng hiệu của chàng đẫm những máu là máu. Chàng trẻ tuổi cố gắng đứng thẳng lên nhưng những cơn đau nặng nề như muốn kéo chàng gập xuống để rồi cuối cùng chàng đã ngã sấp xuống vệ đường để rồi lại không còn biết gì nữa...
Vâng, Dmitry đã được một người bộ hành cứu mạng khi người này chợt khám phá ra chàng, đoạn vội gọi xe cứu thương đến chở nạn nhân vào bệnh viện. Vừa mở mắt, Dmitry nhận ra ngay ba, bốn người mặc áo trắng với huy hiệu bác sĩ. Sau câu hỏi thăm, một người trong nhóm này, có lẽ là bác sĩ trưởng, đã xác nhận tình trạng của bệnh nhân: Hai dịch hoàn của chàng đã “không cánh mà bay”. Dịch hoàn là từ Hán Việt; từ Nôm là hòn dái (testicle). Việc cắt bỏ dịch hoàn còn gọi là thiến, chẳng hạn thiến gà, thiến lợn hay chó... để các con đực này không còn khả năng sinh sản nữa. Thời xưa trong các cung điện vua chúa như Trung Hoa, Việt Nam... cũng có các quan thái giám, tức hoạn quan.
Vâng, Dmitry đã được một người bộ hành cứu mạng khi người này chợt khám phá ra chàng, đoạn vội gọi xe cứu thương đến chở nạn nhân vào bệnh viện. Vừa mở mắt, Dmitry nhận ra ngay ba, bốn người mặc áo trắng với huy hiệu bác sĩ. Sau câu hỏi thăm, một người trong nhóm này, có lẽ là bác sĩ trưởng, đã xác nhận tình trạng của bệnh nhân: Hai dịch hoàn của chàng đã “không cánh mà bay”. Dịch hoàn là từ Hán Việt; từ Nôm là hòn dái (testicle). Việc cắt bỏ dịch hoàn còn gọi là thiến, chẳng hạn thiến gà, thiến lợn hay chó... để các con đực này không còn khả năng sinh sản nữa. Thời xưa trong các cung điện vua chúa như Trung Hoa, Việt Nam... cũng có các quan thái giám, tức hoạn quan.
Dùng mỹ nhân kể để... gây mê con mồi!
Vừa nghe xong “sự thật phũ phàng” ấy, Dmitry Nikolaev chới với, muốn xỉu luôn nhưng may là vẫn còn đang nằm trên giường... Nội vụ được chuyển sang cơ quan hữu trách. Cảnh sát cho rằng Dmitry đã bị đánh thuốc mê khi hai người cùng uống bia. Dmitry thầm hỏi, không hiểu mình trúng kế mỹ nhân vào ly thứ mấy, bởi chàng vẫn tự hào là “hũ chìm”, chưa từng say vì bia. Và Dmitry cũng đã ca ngợi “tửu lượng” của... người tình qua đường. Từ đầu đến cuối, nàng liên tục cụng ly với chàng mà vẫn tỉnh như sáo, chẳng hề tỏ ra “trời say mặt cũng... đỏ gay, ai cười”. Vậy thì chàng bị bỏ thuốc mê lúc nào, không lý khi hai người hôn nhau đắm đuối. Mà thôi, điều đó bây giờ không quan trọng; chủ yếu là chàng nay đã mất vĩnh viễn ngọc hoàn - kể như tiêu tùng đời trai!
Theo lời giải thích của cảnh sát, ngọc hoàn của Dmitry Nikolaev đã bị một bọn lưu manh “phỗng tay trên”; bọn này chuyên lường gạt thiên hạ để trộm nội tạng rồi đem bán với giá cao ở thị trường đen trong nước hoặc bán ra ngoại quốc... Nghe câu nào, Dmitry “tá hỏa tam tinh” theo câu nấy để rồi tuyệt vọng đến vô phương cứu chữa!
Theo lời giải thích của cảnh sát, ngọc hoàn của Dmitry Nikolaev đã bị một bọn lưu manh “phỗng tay trên”; bọn này chuyên lường gạt thiên hạ để trộm nội tạng rồi đem bán với giá cao ở thị trường đen trong nước hoặc bán ra ngoại quốc... Nghe câu nào, Dmitry “tá hỏa tam tinh” theo câu nấy để rồi tuyệt vọng đến vô phương cứu chữa!
Nạn buôn bán nội tạng... phát đạt can không nổi
Thật tình mà nói, “sự cố” có thật trên đây về công dân Nga Dmitry Nikolaev bị “cuỗm” ngọc hoàn vốn chỉ là “chuyện nhỏ” toàn cầu, đặc biệt ở các quốc gia chậm tiến và nghèo nàn.
Chẳng hạn Iran là quốc gia duy nhất hợp thức hóa việc mua bán thận. Tuy nhiên, hầu hết các cuộc giao dịch buôn bán đều được thực hiện riêng tư, trực tiếp và bí mật. Quảng cáo, tìm kiếm “hàng” với các chi tiết như nhóm máu, số điện thoại và tuổi tác... cứ “vô tư” mà xuất hiện ở ngoài phạm vi bệnh viện, kể cả được dán trên tường. Giá chính thức (của chính phủ) một trái thận chỉ khoảng $460 USD, nhưng giá chợ đen có thể “leo thang” tới $5,500 USD.
Thế nhưng, chợ đen buôn bán nội tạng bùng nổ mạnh nhất hiện nay vẫn là ở Trung Cộng, chiếm thế thượng phong trên thế giới. Được biết, Trung Cộng trong nhiều năm qua vẫn lưu giữ bộ phận cơ thể của tử tù. Thế rồi bị quốc tế dằn mặt gay gắt, Bắc Kinh đành tuyên bố bãi bỏ chương trình này kể từ đầu năm 2015 nhưng để thay vào đó, chế độ lại thành lập ngân hàng nội tạng.
Theo các bác sĩ Trung Cộng, tính trong một năm số người cần thay bộ phận cơ thể mới lên đến khoảng 300,000 người, trong khi số “cung” (kể cả số nội tạng “tịch thu” của tử tù) ước tính chỉ được chừng 12,000 bộ phận thôi. Sự chênh lệch giữa cung, cầu “vĩ đại” như vậy nên đã thu hút việc buôn bán lậu nội tạng. Một thanh niên 21 tuổi kể với BBC là anh đã bán một trái thận của mình lấy $7,000 USD. Đương sự “bật mí” về “kinh nghiệm bản thân” rằng một quyền lực ngầm trong chính quyền đã tổ chức và sắp xếp các ca buôn bán nội tạng trên mạng... Theo Want China Times, một số thành viên trong các đường dây buôn lậu chính là người đã liên hệ với chúng để bán nội tạng.
Dư luận thế giới còn nhớ vào cuối tháng 8 năm 2015, tòa án ở Bắc Kinh đã xét xử một đường dây buôn bán lậu nội tạng ở Trung Quốc. Theo cáo trạng, 15 bị cáo, trong số này có một số bác sĩ, đã mua và bán thận trái phép cho 51 trường hợp. Theo nhật báo quốc doanh South China Morning Post, đây là con số gây chấn động nhất trong các chiến dịch trấn áp thị trường nội tạng chợ đen những năm gần đây của Trung Quốc.
Zheng Wei, 46 tuổi, điều hành đường dây. Từ năm 2010 đến 2013, nhóm này tìm kiếm những người muốn bán nội tạng để mua với giá từ 21,000 đến 25.000 nhân dân tệ ($3,200 đến $4,000 USD), sau đó bán ra cho người mua đến hơn 200,000 nhân dân tệ (khoảng $31,000 USD).
Chẳng hạn Iran là quốc gia duy nhất hợp thức hóa việc mua bán thận. Tuy nhiên, hầu hết các cuộc giao dịch buôn bán đều được thực hiện riêng tư, trực tiếp và bí mật. Quảng cáo, tìm kiếm “hàng” với các chi tiết như nhóm máu, số điện thoại và tuổi tác... cứ “vô tư” mà xuất hiện ở ngoài phạm vi bệnh viện, kể cả được dán trên tường. Giá chính thức (của chính phủ) một trái thận chỉ khoảng $460 USD, nhưng giá chợ đen có thể “leo thang” tới $5,500 USD.
Thế nhưng, chợ đen buôn bán nội tạng bùng nổ mạnh nhất hiện nay vẫn là ở Trung Cộng, chiếm thế thượng phong trên thế giới. Được biết, Trung Cộng trong nhiều năm qua vẫn lưu giữ bộ phận cơ thể của tử tù. Thế rồi bị quốc tế dằn mặt gay gắt, Bắc Kinh đành tuyên bố bãi bỏ chương trình này kể từ đầu năm 2015 nhưng để thay vào đó, chế độ lại thành lập ngân hàng nội tạng.
Theo các bác sĩ Trung Cộng, tính trong một năm số người cần thay bộ phận cơ thể mới lên đến khoảng 300,000 người, trong khi số “cung” (kể cả số nội tạng “tịch thu” của tử tù) ước tính chỉ được chừng 12,000 bộ phận thôi. Sự chênh lệch giữa cung, cầu “vĩ đại” như vậy nên đã thu hút việc buôn bán lậu nội tạng. Một thanh niên 21 tuổi kể với BBC là anh đã bán một trái thận của mình lấy $7,000 USD. Đương sự “bật mí” về “kinh nghiệm bản thân” rằng một quyền lực ngầm trong chính quyền đã tổ chức và sắp xếp các ca buôn bán nội tạng trên mạng... Theo Want China Times, một số thành viên trong các đường dây buôn lậu chính là người đã liên hệ với chúng để bán nội tạng.
Dư luận thế giới còn nhớ vào cuối tháng 8 năm 2015, tòa án ở Bắc Kinh đã xét xử một đường dây buôn bán lậu nội tạng ở Trung Quốc. Theo cáo trạng, 15 bị cáo, trong số này có một số bác sĩ, đã mua và bán thận trái phép cho 51 trường hợp. Theo nhật báo quốc doanh South China Morning Post, đây là con số gây chấn động nhất trong các chiến dịch trấn áp thị trường nội tạng chợ đen những năm gần đây của Trung Quốc.
Zheng Wei, 46 tuổi, điều hành đường dây. Từ năm 2010 đến 2013, nhóm này tìm kiếm những người muốn bán nội tạng để mua với giá từ 21,000 đến 25.000 nhân dân tệ ($3,200 đến $4,000 USD), sau đó bán ra cho người mua đến hơn 200,000 nhân dân tệ (khoảng $31,000 USD).
Già không tha, trẻ chẳng thương!
Thi thể của một cô gái ở quận Pengan (Tứ Xuyên, Trung Quốc) đã được tìm thấy trong tình trạng bị mất hết nội tạng và quần áo bị xé rách. Thiếu nữ này có biệt danh là Tiantian, được báo cáo mất tích từ ngày 16-08-2015. Cảnh sát và gia đình nạn nhân đã nỗ lực tìm kiếm nhưng không có kết quả. Mãi 10 hôm sau, người ta mới phát hiện thi thể nạn nhân mắc vào chân vịt của một con tàu chạy trên sông. Khi vớt thi thể lên, mọi người đã vô cùng kinh hoàng khi thấy quần áo của nạn nhân rách nát, trên thân thể có nhiều vết thương và hầu hết nội tạng không còn nữa.
Cũng vẫn ở Trung Cộng, một bé trai mới 6 tuổi, đã bị dân buôn bán nội tạng bắt cóc để lấy mắt. Theo hồ sơ của cảnh sát tỉnh Giản Xưng (Sơn Tây), chiều ngày 26-08-2015, ở xã Lâm Phần, bé trai này vẫn đang chơi ở ngoài nhà thì bị một kẻ lạ mặt bắt cóc. Khi không thấy con, cha mẹ bé hoảng loạn đồng thời cùng với hàng xóm láng giềng lùng kiếm. Mãi 3 tiếng đồng hồ sau, họ tìm ra bé đang nằm co quắp giữa một cánh đồng; mặt mũi bê bết máu. Thoạt nhìn thấy, cha mẹ bé nghĩ “cháu nó ngã nên bị xước trên mặt”, nhưng khi bé được đưa vào bệnh viện, các bác sĩ đã phát hiện bé đã bị mất đôi mắt...
Thì ra kẻ lưu manh đã cho bé này uống thuốc mê trước khi móc mắt. Cảnh sát địa phương nghi ngờ thủ phạm buôn nội tạng là một phụ nữ. Gia đình của bé chỉ còn biết ôm nhau mà khóc!
Cũng vẫn ở Trung Cộng, một bé trai mới 6 tuổi, đã bị dân buôn bán nội tạng bắt cóc để lấy mắt. Theo hồ sơ của cảnh sát tỉnh Giản Xưng (Sơn Tây), chiều ngày 26-08-2015, ở xã Lâm Phần, bé trai này vẫn đang chơi ở ngoài nhà thì bị một kẻ lạ mặt bắt cóc. Khi không thấy con, cha mẹ bé hoảng loạn đồng thời cùng với hàng xóm láng giềng lùng kiếm. Mãi 3 tiếng đồng hồ sau, họ tìm ra bé đang nằm co quắp giữa một cánh đồng; mặt mũi bê bết máu. Thoạt nhìn thấy, cha mẹ bé nghĩ “cháu nó ngã nên bị xước trên mặt”, nhưng khi bé được đưa vào bệnh viện, các bác sĩ đã phát hiện bé đã bị mất đôi mắt...
Thì ra kẻ lưu manh đã cho bé này uống thuốc mê trước khi móc mắt. Cảnh sát địa phương nghi ngờ thủ phạm buôn nội tạng là một phụ nữ. Gia đình của bé chỉ còn biết ôm nhau mà khóc!
Về thăm quê hương, hãy cảnh giác kỹ!
Hiện nay Việt Nam dưới chế độ cộng sản cũng đang nỗ lực đuổi theo cho kịp “bước tiến” của đàn anh. Đã xảy ra nhiều vụ bắt cóc con nít Việt Nam đem sang Tung Cộng nhằm “khai thác” nội tạng. Đã không thiếu những “sự cố” ghê rợn trong sụ sát nhân để đoạt nội tạng.
Bà con mình nếu đi du lịch ở các quốc gia cộng sản, kể cả “về thăm quê hương”, phải luôn luôn cẩn thận, bao giờ cũng đề cao cảnh giác kẻo mất... nội tạng lúc nào không hay... (hm)
HOÀI MỸ
Bà con mình nếu đi du lịch ở các quốc gia cộng sản, kể cả “về thăm quê hương”, phải luôn luôn cẩn thận, bao giờ cũng đề cao cảnh giác kẻo mất... nội tạng lúc nào không hay... (hm)
HOÀI MỸ
No comments:
Post a Comment